Thanh Long Đồ Đằng
Chương 101 : Phá thành
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
Trước mắt bao người, Tạ Vân không nói một lời bước lên đứng bên cạnh Võ hậu.
Võ hậu hỏi: “Nhìn thấy nơi đó không?”
Tạ Vân lại không nhìn theo ngón tay đeo hộ chỉ hoa mỹ của nàng hướng về chiến trận trên bình nguyên phía xa, chỉ hỏi lại: “Thiên hậu muốn lấy ta làm uy hiếp hay sao?”
“Nghĩ nhiều!” Võ hậu mỉm cười: “Ngươi ở trong cấm cung sinh hoạt nhiều năm, bộ hạ cũ nơi Bắc Nha vẫn chưa tán, người người đều trợn to hai mắt mà nhìn. Nếu đem ngươi coi như tấm khiên mà đẩy ra, chưa nói đến căn bản cũng vô dụng, chẳng phải trước đó liền ứng vào câu “thỏ tử hồ bi” hay sao?” (*)
[(*) thỏ tử hồ bi: thỏ chết cáo khóc, ý nói bộ hạ của Tạ Vân còn nhiều, nhìn thấy Tạ Vân chết như vậy ắt sẽ dao động nhân tâm]
“Vậy Thiên hậu gọi ta tới làm gì?”
Võ hậu đem tầm mắt quay về hướng Tạ Vân, một lúc lâu cười dài một tiếng: “Đồ đệ ngươi tự tay nuôi lớn, ngàn dặm xa xôi đến phá hư giang sơn Đại Đường phồn thịnh của ta. Ta có thể nào lại không để ngươi tận mắt nhìn thấy hắn đầu mình hai ngả, tan xương nát thịt?!”
“Kỵ binh xông ra, đưa cường nỏ lên!” Võ hậu phát ra tiếng rống giận kinh hãi nhân tâm: “Đem bọn họ ở ngoài cửa thành chém tận giết tuyệt!”
Tiếng kèn xung phong vang vọng thiên địa, hai cánh trái phải kỵ binh Cần vương quân cuồn cuộn nổi lên bụi bay mù mịt.
Xa xa dưới cửa thành, đội tiên phong của Kiêu kỵ binh đẩy lên một loạt cường nỏ hạng nặng tẩm dầu hỏa bừng bừng bốc cháy hướng về phía Cần vương quân phóng tới đầy trời!
Đan Siêu thu hồi ánh mắt hướng về phía thành lâu, mặt trầm như nước không chút biểu tình, khiến cho toàn bộ câu hỏi của Lý Kính Nghiệp muốn thốt ra lại nuốt trở vào, lạnh lùng nói: “Trường An bát thủy bao quanh dễ thủ khó công. Vả lại trong thành lương thảo sung túc, cho dù thủ thành hơn một tháng không phải là việc khó, nhưng sĩ khí Nam quân liền sẽ bị hao mòn. Bởi vậy hôm nay nhất định phải đại thắng, nếu không sẽ không đủ để xoa dịu tấm lòng người trong thiên hạ. Người đâu, mang công thành nỏ lên!”
Lý Kính Nghiệp thấp giọng nói: “Toàn gia Tướng quân lớn nhỏ đều ở trong thành, vạn nhất Võ thị tâm ngoan thủ lạt…”
Trước trận không nên nói mấy lời như thế này. Nhưng Lý Kính Nghiệp biết nói hay không sự thật đều tồn tại, lúc này chỉ muốn trấn an một chút mà thôi. Ai ngờ Đan Siêu nghe vậy vẫn không hề có động tĩnh, chỉ khóe môi chậm rãi hiện ra một tia cười lạnh.
Sau khi chính mắt nhìn thấy thần tích thiên mệnh giáng thế nơi thành Lạc Dương phát sinh ngay trước mặt mình, Anh quốc công đối với Đan Siêu liền có chút kiêng kị cùng sợ hãi khó nói thành lời. Giờ phút này hắn nhìn chằm chằm vào nụ cười không dễ phát giác kia, mạc danh mà ngửi được khí tức thị huyết nồng hậu.
Đan Siêu không trả lời hắn, chợt giơ roi đánh ngựa:
“Giá!”
Kỵ binh cảm khái ứng thanh, theo hắn xông lên phía hoả vũ đầy trời rơi xuống!
“Thỉnh thiên hậu tạm lánh…!”
Thị vệ chen chúc tiến lên đem Võ hậu đẩy về phía sau. Đầy trời vũ tiễn từ trên thành lâu bay xuống chiến trường. Vũ Văn Hổ bước nhanh tiến lên, rút tên kéo huyền. Điêu linh tiễn đặc chế cương mãnh ở trên không trung phát ra ánh lửa, rít lên bay về hướng trước trận!
Đan Siêu vung chiến kích, đem hơn mười binh sĩ đối địch xung quanh quét ngã nhào xuống ngựa, nháy mắt liền bị vó ngựa cuồn cuộn đạp thành máu bùn – Đúng lúc này Điêu linh tiễn từ trên cao vút tới, thân binh tả hữu nghịch dòng giết đến, toàn bộ cự thuẫn tầng tầng lớp lớp hình thành một bức tường bằng sắt, bị đầu mũi tên đẩy nhào về phía sau!
Ba!
Đan Siêu bắt được thân tiễn nóng bỏng cầm trong tay, trở tay dương cung, cương tiễn như lưu tinh phô thiên cái địa thẳng lên trời cao!
“Đợi một chút liền đi.” Tạ Vân nhẹ nhàng nói, ngón tay thon dài đáp lên cương tiễn, kéo căng dây cung.
Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu trên cương tiễn phát ra thiết quang, dây cung căng hình bán nguyệt, mũi tên xa xa nhắm ngay về hướng Đan Siêu trên chiến trường.
“Biết bắn tên không?” Y hỏi.
“…” Cảnh Linh khiêu khích nói: “Biết a. Như thế nào, ngươi dạy ta?”
Xa xa, Đan Siêu hoành đao bật người, nhìn lên phía trời cao phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo của đầu một mũi tên.
“Ân, ta dạy cho ngươi.” Tạ Vân cong lên khóe môi xinh đẹp: “Chỉ dạy một lần, xem cho kỹ!”
Vừa dứt lời, Tạ Vân thốt nhiên đề khí buông dây!
Vút …
Mũi tên thoát huyền phát ra tiếng vang nhỏ. Tạ Vân buông tay, năm ngón tay đồng thời xoè ra, thiết cung rơi xuống đất vỡ thành từng khối.
Chớp mắt sau, mũi tên nhọn đột nhiên hóa thành Thanh Long, dưới ánh mắt chăm chú của ngàn vạn người phát ra tiếng gào thét rung động thiên địa!
Thủ vệ sĩ binh trong tiếng rít vang phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, nhưng mà cái gì cũng không còn kịp. Cho dù kỵ binh tối nhanh nhẹn nhất, cũng chỉ có thể cảm giác được sát khí phá không, thân thể cự long cao lớn bay vút qua trên đỉnh đầu mình.
Ngay sau đó, trên đỉnh ổ trục thật lớn của cửa thành bạo khai, dưới cái va đập của long thủ nặng tựa ngàn cân vỡ nát thành bột mịn!
…Soạt!
Đầu mũi tên cắm ngập vào trên cửa thành. Mất đi ổ trục chống đỡ, đại môn nặng nề lập tức chấn động, vụn gỗ đầy trời dây thừng đứt quãng, dưới ánh mắt khiếp sợ lẫn kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đổ sụp xuống.
Một mũi tên phá cửa kia hoa lửa còn chưa hoàn toàn tiêu tán trên trời cao, ngàn vạn đại quân liền đồng thời ý thức được một cái sự thật khó có thể tin…
Thành phá.
Trường An thành nguy như chồng trứng, rốt cục bị phá.
“Thủ vệ hoàng cung…!”
Tiếng Võ hậu rống giận truyền khắp nơi, đồng thanh tương ứng chính là, trên chiến trường vang lên tiếng kèn to hiệu lệnh tổng tiến công, sau đó vó ngựa cùng bộ binh ầm ầm vang dội, khắp bình nguyên như đất rung núi chuyển!
Không còn cái gì có thể ngăn cản bước chân xung phong của thiết kỵ hướng về Đại Minh cung.
… Hoàng thất Lý Đường bấp bênh, rốt cục ở dưới sự dẫn dắt của tân nhậm thừa kế, lần nữa mở đường máu giết về hướng đỉnh cao quyền lực trong thiên hạ.