Thanh Long Đồ Đằng

Chương 107 : Hóa Long

Ngày đăng: 17:30 18/04/20


“Đem lão nhân này đuổi ra ngoài cho ta!”



Rầm rầm một tiếng, đồ vật bài trí trên bàn đều bị gạt xuống đất. Đan Siêu thở gấp một lúc lâu, trong ánh mắt kinh sợ của thân tín đứng dậy chậm rãi nói: “… Đem thái y thỉnh ra ngoài. Chuẩn bị xe tiến cung.”



Tạ Vân tình huống kịch liệt chuyển xấu, mạch tượng mỏng manh, khí hải hư không. Làm cho Đan Siêu càng sợ hãi chính là toàn bộ nội công chân khí tu tập đặc biệt không ngừng lưu chuyển trong cơ thể kia đã biến đi đâu mất.



Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trúng độc? Bệnh cấp tính? Làm sao trong mấy ngày ngắn ngủi liền có thể trở thành như vậy?!



Đan Siêu vâng mệnh phụ chính, cùng mấy vị nhất đẳng đại thần phụ chính khác có quyền được tùy thời tiến cung. Xa mã tiến vào Huyền Vũ môn liền thẳng đến Linh Loan cung, đến trước cửa cung thỉnh gặp Minh phương sĩ, Minh Sùng Nghiễm lại đóng cửa không thấy.



“Tiên sinh ở bên trong bế quan, nói trừ phi bệ hạ triệu kiến. Nếu không tuyệt sẽ…”



Thanh âm tiểu đệ tử run run rẩy rẩy, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, ánh mắt vị Đại tướng quân như có sức mạnh ngàn cân, làm người ta sợ hãi đến nói không ra lời.



“Tướng…Tướng quân nếu có chuyện quan trọng, để tiểu nhân nhớ kỹ trước, chờ tiên sinh xuất quan sẽ…”



Rầm rầm!



Tiểu đệ tử đầu gối nhất thời mềm nhũn, chỉ cảm thấy gió lạnh xẹt qua bên người, Đan Siêu cũng không quay đầu lại mà lướt qua hắn, bước lên bậc thềm đi tới trước đại môn đang đóng chặt.



Đây là muốn làm gì? Tiểu đệ tử sắc mặt trắng bệch, một câu “Tướng quân thủ hạ lưu tình” còn không kịp thốt ra, đã nghe Đan Siêu rút kiếm ra khỏi vỏ, rống lên một tiếng như lôi đình lay động nhân tâm: “Minh – Sùng – Nghiễm!”



Ầm vang…!



Đại môn nặng nề dưới Long Uyên Kiếm chia năm xẻ bảy, bay lên vô số vụn gỗ cùng bụi đất!



Trong đại điện, Minh Sùng Nghiễm mở to mắt. Giữa làn hương khói lượn lờ nhìn lên tượng phật thương xót chúng sinh đối diện, ánh mắt thâm trầm lóe ra hơi hơi bi ai. Ở phía sau hắn mươi trượng, Đan Siêu đứng ngược sáng ở giữa đám phế tích của cánh cửa, lồng ngực thở ra khí tức nóng rực, bàn tay nổi gân xanh đem Long Uyên từ từ tra vào vỏ kiếm.



“Tạ Vân bị bệnh.” Đan Siêu trầm thấp nói “Thỉnh cầu tiên sinh lại ra tay cứu một lần, ân cứu mạng tất có hậu báo!”



Minh Sùng Nghiễm hỏi lại: “Năm đó tại Bộc Dương hành cung lúc mới gặp tướng quân, tại hạ đã nói như thế nào, tướng quân còn nhớ rõ không?”



Một trận trầm mặc khiến người ta tim đập thình thịch, chúng đệ tử đứng ở dưới bậc thềm xa xa sợ hãi mà nhìn bọn họ.



Không biết qua bao lâu, mới nghe Đan Siêu khàn khàn mà lặp lại từng câu từng chữ: “… Tạ Vân bị bệnh, thỉnh cầu tiên sinh lại ra tay cứu một lần…”



Minh Sùng Nghiễm rốt cục bất đắc dĩ mà đứng lên, thở dài nói: “Thiên ý như thế, liền miễn cưỡng nhìn xem hẵng.”



Nhưng mà khi Đan Siêu “thỉnh” Minh Sùng Nghiễm trở lại phủ đệ, lại phát hiện gia nhân hầu hạ trước giường bệnh Tạ Vân đều bị đuổi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng kín, từ dưới cửa mơ hồ có thể thấy lộ ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Quản gia cùng gia nhân đang nơm nớp lo sợ đứng đợi ngoài hoa viên. Trong lòng Đan Siêu cảm thấy có điều không ổn, tiến lên gõ cửa gọi: “Tạ Vân?”




Đan Siêu lại lắc đầu nói: “Không, bệ hạ… Ngài sai rồi!”



“Tùy Mạt đại nghiệp mười ba năm, Cao tổ lấy danh nghĩa Cần vương, từ Tấn dương khởi binh, một đường đánh hạ Đại Hưng thành, đổi tên thành Trường An, theo ý trời xưng đế, thành lập giang sơn.



Võ Đức chín năm, Thái tông phát động biến cố Huyền Vũ môn, chém chết phế Thái tử Kiến Thành cùng Tề vương Nguyên Cát, bình định Đột Quyết phía Đông, chinh phạt Cao Câu Lệ, thiết lập An Tây tứ trấn, khai sáng Đại Đường thái tổ Trinh Quán.



Trinh Quán hai mươi ba năm, Tiên đế lên ngôi ở Trường An, chấm dứt chiến tranh Liêu Đông, miễn thuế đất đai, bình định Đột Quyết phía Tây, chinh chiến Cao Câu Lệ, được sáu mươi mốt phiên bang thần phục…



Giang sơn này là tổ tông cưỡi ngựa chinh chiến sa trường đánh hạ, xã tắc này là nhiều thế hệ trung thần lương tướng xây dựng mà nên.” Đan Siêu ôn hòa mà không cho kháng cự, mang theo một tia thương hại từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cho dù là ngươi cũng không thể tùy tiện đem giang sơn xã tắc này chắp tay nhượng lại. Bệ hạ, đây không phải là đồ vật cá nhân của ngươi.”



Tiểu Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy không thôi, một lúc lâu mới thốt ra thanh âm cừu hận: “Ngươi tự cho là… tự cho mình là huynh trưởng của trẫm, liền có thể giáo huấn trẫm, phải không?”



Đan Siêu bình tĩnh nói: “Đều không phải là tự cho. Ta chính là như vậy!”



Mang Chí Đức cùng Trương Văn Quán đỡ nhau đi tới cửa, đều sững sờ ở nơi đó.



“Biến… biến!” Tiểu Hoàng đế tùy tay nhặt lên mấy quyển tấu chương, thẳng mặt ném qua: “Không một kẻ nào nguyện trung thành với trẫm, tất cả đều là nghịch thần! Cút cho ta!”



Đan Siêu yên lặng theo dõi hắn, một lúc lâu mới khom người. Trong động tác kia tựa hồ mang theo ý tứ hàm xúc nào đó cứng rắn lạnh như băng, sau đó xoay người đi ra ngoài.



“Chớ đắc ý quá sớm!” Tiểu Hoàng đế rống giận từ phía sau xa xa truyền đến: “Tiên hoàng cũng từng làm trái ý quần thần. Tiên hoàng có thể làm được, trẫm tự nhiên cũng có thể …!”



Đại môn Đan phủ ầm ầm mở rộng, tiếng vó ngựa dồn dập chạy như bay vào, sau đó trong tiếng hí dài dừng lại ở tiền viện. Đan Siêu xoay người xuống ngựa, sải bước về phía hậu viện đi đến: “Tạ Thống lĩnh đâu?”



Quản gia cẩn thận nói: “Minh tiên sinh vẫn luôn bồi ở bên trong phòng…”



Đan Siêu gật gật đầu. Vẻ hỉ giận khó nén cùng với thần sắc tùy tiện của tuổi trẻ từ trên người hắn đã hoàn toàn rút đi, thay thế chính là vẻ trấn định cùng bình tĩnh kinh người, giống như trận bão mới vừa rồi trong cung kia không hề ảnh hưởng gì đến hắn chút nào. Tương lai hắn cũng không để bất luận cái gì bất an cùng nguy hiểm bên ngoài chạm đến người Tạ Vân.



Tựa như mỗi nam nhân bảo hộ gia quyến nên làm như vậy.



Hắn bước nhanh xuyên qua hành lang gấp khúc, xa xa chỉ thấy Minh Sùng Nghiễm đứng ở ngoài cửa phòng, ánh mắt nhìn chăm chú vào đang hắn đi đến gần, chợt trầm mặc mà cúi đầu.



“…” Đan Siêu đứng ở trước cửa phòng đóng chặt, thấp giọng hỏi: “Tạ Vân y…”



“Đã dùng thuốc, nhưng chỉ có thể bảo hộ nhất thời. Long mất nghịch lân tánh mạng nguy hiểm, một khi hồi thiên thiếu phương pháp…”



Minh Sùng Nghiễm dừng một chút, ý bảo hắn đi vào: “Tạ Thống lĩnh đã tỉnh, hẳn là muốn cùng ngươi nói chuyện.”