Thanh Long Đồ Đằng

Chương 14 : Khai Long ấn

Ngày đăng: 17:28 18/04/20


Cảnh Linh tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng máu tươi liền ộc ra, theo cằm tí tách rơi xuống bàn tay đang xiết chặt cổ tay Tạ Vân.



Máu tươi theo khe hở tiến vào lòng bàn tay, trong miệng Cảnh Linh là hỗn hợp nóng như lửa đầy vị rỉ sắt, giương mắt cười nói: “Ta vốn là nghĩ nội lực của ngươi hoàn toàn biến mất, là do thường xuyên sử dụng Súc cốt thuật mà thành …”



Ngón tay như kìm sắt cuả hắn chậm rãi dùng sức, thế nhưng đem bàn tay đang nắm chủy thủ của Tạ Vân mạnh mẽ tách ra, chậm rãi từng chút một đem chủy thủ từ trong lồng ngực mình rút ra.



“Hiện tại xem ra… Ngươi quả nhiên… căn bản đã không còn nội lực …”



Phốc một tiếng chủy thủ hoàn toàn ra khỏi ngực, máu tươi theo mũi đao phun trào, ấn đường Tạ Vân hơi hơi nhảy dựng, nhanh như chớp bay ngược về phía sau.



… Nhưng mà động tác của Cảnh Linh so với y còn nhanh hơn, trong phút chốc bộc phát ra tiếng rống vừa đau đớn vừa giận dữ, trở tay vung câu, đem Tạ Vân thật mạnh đánh lui mấy trượng!



Một kích kia chính là dùng sống lưng Đoạt hồn câu bản dày bằng sắt, nếu là dùng mặt lưỡi phía trong, Tạ Vân giờ phút này cũng đã bị cắt làm đôi.



May là như thế nhưng y vẫn cứ văng mạnh ra ngoài, đương lúc giữa không trung còn chưa rơi xuống đất, Cảnh Linh liền đã như quỷ mị đuổi tới bên cạnh, lại một kích thẳng hướng phần bụng y chém tới!



Cảnh Linh dáng người khôi vĩ cường tráng, cầm trong tay song câu, lại không có cảm giác gì là cồng kềnh chậm chạp. Ngược lại tốc độ quỷ mị, khí thế mãnh liệt của hắn chỉ có thể khiến cho người ta dùng hai chữ kinh hãi để hình dung. Trần Hải Bình cách bọn họ gần nhất cùng Chu Dự mắt mở trừng trừng nhìn mà cứu không kịp, dưới tình thế cấp bách Trần Hải Bình thậm chí thốt ra một tiếng: “Long cô nương!”



Tất cả mọi người cho rằng ngay sau đó Tạ Vân liền ở giữa không trung bị chém thành hai đoạn, nào ngờ trong giây lát điện quang thạch hỏa, Tạ Vân mi mắt hơi hơi nheo lại, hai tay đang cầm chủy thủ, ngang nhiên vung lên đón đỡ…



Keng!



Chủy phong mãnh liệt đánh lên mũi đoạt hồn câu. Trong phút chốc góc độ tinh chuẩn đến cực điểm, giữa hỏa hoa bắn ra tung toé gắt gao đem Đoạt hồn câu chắn lại trước mặt mình!



Ầm ầm mấy tiếng, hai người cùng té ngã trên mặt đất. Tạ Vân tìm được đường sống trong chỗ chết, xoay người nhảy lên, lại không lùi mà tiến tới, trong lúc Cảnh Linh chĩa mũi nhọn vọt tới trước liền “thiếp” đến trước mặt hắn.



… Tư thế này kỳ thật là một kỹ xảo quyền thuật phi thường cơ bản: các loại vũ khí như trường thương, trường câu, đoạn xích đều dùng cho công kích xa. Nếu vượt quá bán kính công kích này, áp sát địch thủ triền đấu, chính là thủ đoạn phản kích vô cùng tàn nhẫn lại vô cùng hữu hiệu. Điều này không nói tới võ lâm các đại môn phái, cho dù là tiểu bang phái, tiểu võ quán, cũng là điều đầu tiên sư phụ dạy cho các đồ đệ.



Nhưng mà, ở khoảng khắc kinh hồn sống chết trước mắt như vừa rồi, trong tay lại chỉ có một thanh chủy thủ, dưới tình huống cực độ bất lợi như vậy, Tạ Vân còn có thể phán đoán chính xác, cũng chớp lấy thời cơ – trong nháy mắt đó, chứng tỏ võ công cao thâm hơn xa tưởng tượng của những võ lâm đệ tử bình thường!



“Long…Long cô nương kia… ” Trần Hải Bình che ngực, nuốt xuống một ngụm máu, ngạc nhiên nói: “Người kia rốt cuộc là ai?”



Chu Dự cũng kinh nghi bất định, chợt đưa tay ngăn Trần Hải Bình đang muốn tiến lên hỗ trợ: “Trần huynh hãy khoan, người này có lẽ là địch… không phải là bạn.”



Cảnh Linh đáy mắt dần hiện ra một tia ngoan sắc, thả người bay ngược lại, xoay mũi nhọn phản thủ, đúng là muốn tập kích đem Tạ Vân nhất cử đánh lui. Nhưng mà thân pháp Tạ Vân đã tới mức tuyệt hảo, quả thực xưng đến thượng đẳng cứ như bèo trôi theo nước, thế tới như điếu quỷ. Chỉ nghe đinh đinh đang đang hơn mười tiếng kim khí giao kích, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn, thỉnh thoảng chỉ nghe Cảnh Linh đau quá “Ngô!” một tiếng.



Chu Dự kinh ngạc nói: “Họ Cảnh kia chịu thiệt?!”



Trần Hải Bình lại thốt ra: “Không! Cẩn thận!”



Chỉ thấy trong chớp mắt nguy hiểm, tay trái Tạ Vân trước đó vẫn đang bị thương băng bó chợt cong lên, khuỷu tay đè lên cổ họng Cảnh Linh, đồng thời tay phải cầm chủy thủ, vô thanh vô tức liền từ cánh tay trái đâm xuống.



… Một thoáng kia, không môn sau lưng của y hoàn toàn lộ ra, hậu tâm không có cái gì phòng bị hay ngăn cản ngay trước mũi Đoạt hồn câu. Nhưng mà đoản chủy đánh lén lại quỷ thần khó lường, chợt đâm tới ngực trái Cảnh Linh…



“Lần thứ ba!” Tạ Vân nhẹ giọng nói.
“Bởi vì ngươi đã dạy ta,” Cảnh Linh đón ánh mắt của y, gằn từng chữ: “Bởi vì một chiêu kia, là ngươi đã dạy cho ta.”



… Nếu nhìn kỹ, khi nói những lời này bàn tay Cảnh Linh nắm chủy thủ phi thường khẩn trương, thậm chí ngay cả các khớp xương cũng có chút cảm giác dữ tợn.



Nhưng mà Tạ Vân ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ, chỉ lắc đầu nở nụ cười: “Không được… Ta thật sự nhớ không được.”



“Ta đã thấy qua rất nhiều chuyện, giết qua quá nhiều người, khả năng tùy tay đưa cho người khác cái gì, thời gian qua liền sớm quên hết. Chủy thủ ngươi thích liền cứ giữ đi…” y trêu tức mà dừng một chút, nói: “…Ta còn có rất nhiều a.”



Thoáng chốc bàn tay Cảnh Linh nắm chặt đến cực khẩn trương.



Nhưng chỉ trong phút chốc, ngón tay hắn rất nhanh liền buông lỏng ra, lười biếng mà đem chủy thủ ném xuống mặt đất.



“Không quan hệ.” Hắn nói “Vật ngoài thân không cần để ý. Dù sao hôm nay đã định trước tánh mạng ngươi đặt trên tay ta, sau khi chết đi tự nhiên có thể nhớ rõ là ai giết ngươi.”



Câu nói kia vài chữ cuối cùng cực kỳ rõ ràng, lại cực kỳ trầm thấp, nhất thời từ quanh thân Cảnh Linh thậm chí trên Đoạt hồn câu, đều tản mát ra một luồng khí mãnh liệt lạnh như băng…



Đó là sát ý.



Từ lúc bắt đầu trên chính đường Đoán kiếm trang gặp qua Tạ Vân cho đến hiện tại, tuy rằng mấy lần đối chọi gay gắt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn khó có thể ngăn chặn sát ý nồng đậm cừu hận, không chết không ngừng.



Cảnh Linh hai tay nắm câu, bước hướng về Tạ Vân, mũi câu như độc xà phun lưỡi từ từ nâng lên.



Lúc này trong tiền viện tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét mắng nhiếc, tiếng kêu rên thảm thiết, thi thể liên tiếp ngã xuống trong máu tươi tung toé, xung quanh giống như Tu La địa ngục; Bốn phía ánh lửa hừng hực thiêu đốt, đao đứt kiếm gãy rơi đầy đất, làn gió thổi qua vết máu chưa khô, ngấm thành từng mảng đen trên nền đất.



Tạ Vân rốt cục buông cổ tay mình ra: “Ngươi thật có thể giết ta?”



Cảnh Linh đã đi đến trước mặt y, khoảng cách này khiến cho tóc mai Tạ Vân bị gió thổi lên đều có thể phất đến bên người hắn, gần tới mức tựa hồ duỗi tay ra là có thể dễ dàng chặt bỏ cái đầu đáng giận của người trước mặt.



“Như thế nào?” Cảnh Linh lạnh lùng nói, “Lần này còn định dùng kinh nghiệm thực chiến phong phú đến đánh bại ta không, tiền bối?”



Tạ Vân lại lắc đầu nói: “Không.”



Y đưa tay đè lại cánh tay rắn chắc của Cảnh Linh. Cái đè kia xem ra thật nhẹ nhàng, thậm chí thật bình thản, nhưng Cảnh Linh cơ hồ lập tức cũng cảm giác được, một cỗ nội lực đáng sợ đang nhanh chóng hội tụ trong mạch đập Tạ Vân, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi liền tràn đầy đến dị thường!



Cảnh Linh vẻ mặt kịch biến: “Đây là có chuyện gì?!”



“Vốn là muốn nhẫn ba ngày cuối cùng, năm nay liền xong…” Tạ Vân thở dài một tiếng. Đồ án Long hình thật lớn từ trên lưng y hiện lên, duỗi thân. Đồ đằng vờn quanh toàn thân, đầu rồng vòng qua vai trái ngừng lại ở ngực, thậm chí ngay cả cạnh sườn thon thả cũng hiện ra một góc hình xăm dữ tợn.



Cùng lúc đó, dòng khí mạnh mẽ từ lòng bàn chân xoay quanh xoáy lên, lôi cuốn chân khí như đao phong sắc bén, nháy mắt hướng bốn phương tám hướng khuếch tán!



“Tiểu sư đệ,” Tạ Vân nói “cho dù là kinh nghiệm phong phú, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối đều là vô dụng, ngươi không biết sao?”



Ngay sau đó, y thoải mái bắt lấy Đoạt hồn câu, hoành tay chém xuống, huyết quang bạo khởi. Trong chớp mắt đem Cảnh Linh chém bay ra ngoài!