Thanh Long Đồ Đằng
Chương 17 : Thống ẩm huyết (hận uống máu)
Ngày đăng: 17:28 18/04/20
Thân ảnh kia từ cửa địa đạo hôn ám tiến lên một bước, đi vào mật thất, đứng ở dưới cây đuốc đang cháy bập bùng.
Mái tóc dài của y cột thành một dải sau gáy, thân cao thêm ít nhất hai ba tấc, tay áo dài rộng, hơi hơi ôm chặt, có lẽ là do xương cốt giãn ra. Thân hình lộ ra vẻ phi thường tiêu sái, thậm chí có thể nói là ưu nhã phong lưu.
Làm người ta ngoài ý muốn chính là, nhìn kỹ xương cằm của y hình dạng đều có biến hóa rất nhỏ – hình dạng càng sắc nét, đường cong hơi ngạnh, không còn là kiểu nhu hoà nữ tính xinh đẹp tuyệt trần khiến cho người ta tim đập thình thịch, mà tăng thêm một loại phong thái anh tuấn loá mắt khó có thể hình dung.
… Giống như Tạ Vân võ công đã đến mức thượng thừa, từ dáng người cho đến thần thái đều có phong độ, đi giữa đám người cảm giác nổi bật, hoàn toàn bất đồng.
“…” Đan Siêu nắm chặt chuôi kiếm, lại thấy Tạ Vân tùy ý liếc mắt nhìn hắn: “Ai là sư phụ ngươi!”
… Tuy rằng thời gian trôi qua, cảnh tượng cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng từng chữ này đều giống nhau như đúc. Thậm chí ngay cả chút khinh mạn trong giọng nói quen thuộc kia đều không sai chút nào, lại đột nhiên trùng hợp với một màn trong trí nhớ: máu đào cát vàng, tịch dương nhạt nhoà, Thất tinh Long Uyên chém đến đầu.
Đan Siêu khớp hàm xiết thật chặt: “Ngươi…”
“Thái A kiếm?” Phó Văn Kiệt đột nhiên phát hiện cái gì, cả kinh nói: “Vì cái gì ngươi có Thái A kiếm, ngươi lấy từ đâu đến?!”
Thần trí hắn đã có chút không thanh tỉnh, trong cơn xúc động liền từ dưới đất nhỏm dậy muốn đoạt lấy. Tạ Vân lại dễ dàng đem trường kiếm nằm nguyên trong vỏ bằng bạch kim đổi sang tay khác: “Thiếu trang chủ, không nhận ra ta sao?”
Phó Văn Kiệt thốt nhiên cứng đờ, đánh giá Tạ Vân một lúc lâu, tựa hồ từ gương mặt tuấn mỹ của y tìm được bóng dáng quen thuộc nào đó.
“…Ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là…”
“Nhiều năm không gặp, xem ra khuôn mặt tại hạ đã già đi rất nhiều, Thiếu trang chủ không nhận ra cũng là bình thường” Tạ Vân trào phúng nói: “Bất quá phong thái anh hùng của lão minh chủ năm đó ngược lại khiến tại hạ khắc sâu ấn tượng, tuy rằng chỉ là vội vàng giao thủ, nhưng ký ức vẫn còn như mới, đến nay cũng không thể quên.”
Phó Văn Kiệt ngạc nhiên nói: “Nguyên… nguyên lai năm đó đả bại gia phụ cướp đi thần kiếm … chính là ngươi…”
“Không ngờ tới lần thứ hai bước vào Đoán kiếm trang, không chỉ lão trang chủ đã đi về cõi tiên, ngay cả toàn bộ Phó gia đều nhà tan cửa nát.” Tạ Vân tầm mắt lướt qua Phó Văn Kiệt, ngắm cỗ quan tài đen kịt trong mật thất, rất có phong độ mà nghiêng người hành lễ: “… Hôm nay mới nhìn thấy Thiếu phu nhân, lại đã ra người thiên cổ, Thiếu trang chủ nén bi thương!”
Phó Văn Kiệt lui ra phía sau nửa bước, từ vẻ mặt đến thần thái, hắn hiện tại cảm giác hẳn là cực kỳ khó tin.
“Ngươi… ngươi cướp đi minh chủ tín vật Long Uyên Thái A, làm hại Phó gia không thể không rèn ra kiếm giả để che dấu. Lại bởi vì thế mà bị Thần quỷ môn quản thúc nhiều năm, bây giờ còn dám công khai mà tới cửa?!”
Cùng lúc đó bên kia, Đan Siêu chợt nhìn về phía Tạ Vân, một điểm hồ nghi trong lòng đã lâu đột nhiên thông suốt: “Ngươi cũng từng là người trong Thần quỷ môn?!”
Tạ Vân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đan Siêu, khóe môi tựa hồ ngậm một nét cười không chút để ý.
“Thất tinh Long Uyên kia, sao lại ở chỗ của ta?” Đan Siêu bước nhanh tiến lên, thanh âm cơ hồ có điểm nghiêm khắc: “Năm đó tại Mạc Bắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì ngươi muốn giết ta? Là ngươi đem ta từ Mạc Bắc đưa đến Trường An Từ Ân tự, hay là …”
Thanh âm của hắn mãnh liệt ngừng lại.
Trong phút chốc thoáng qua, đầu ngón tay y đã đụng đến đóa Tuyết liên hoa mà Phó Văn Kiệt đang nắm chặt trong lòng bàn tay kia.
Ngay thời khắc đó, phía trước địa đạo truyền đến tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn.
Vèo…
Một tiếng vang nhỏ phá không mà tới. Một mũi hoàng kim tiễn từ trong địa đạo hắc ám phóng ra, xuyên thủng bả vai Phó Văn Kiệt máu tươi bắn tung toé!
Kinh biến chợt bùng nổ, không chỉ là Đan Siêu, ngay cả động tác của Tạ Vân cũng ngừng lại.
Ngay sau đó, hoàng kim tiễn mang theo xung lượng mạnh mẽ đem cả người Phó Văn Kiệt lăng không ném ra xa!
Ầm một tiếng vang thật lớn, Phó Văn Kiệt lưng đập vào tường đá, dư lực khiến hắn ngã ngồi trên mặt đất, máu tươi như được khai thông, ồ ạt vẩy ra toàn thân.
Cùng lúc đó, trong địa đạo tiếng bước chân từ xa đến gần. Mấy thân binh đầy người giáp trụ vọt vào mật thất, lập tức một nam tử hình thể cao lớn cầm trường cung trong tay tách mọi người ra đi đến.
… Người này phong trần mệt mỏi, đầy mặt lạnh lẽo, rõ ràng chính là Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ mang binh chạy như bay xuôi nam!
Hắn nhìn chung quanh một vòng, khi ánh mắt chạm đến Đan Siêu hơi hơi khác thường, nhưng rất nhanh liền chuyển qua, nhìn về phía Tạ Vân: “Ngươi… Ngươi không sao chứ?”
Tạ Vân không trả lời hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho hắn nửa phần.
Cấm quân thống lĩnh chậm rãi xoa cổ tay chính mình vừa rồi khi Phó Văn Kiệt bay ra đụng phải, trong ánh lửa khuôn mặt y trầm tĩnh, khóe môi nhếch lên. Một lúc lâu sau mới ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng phun ra một câu: “Được việc không đủ, bại sự có thừa…”
Vũ Văn Hổ nhất thời một hơi nghẹn trong cổ họng, vẻ mặt nan kham lại hơi giận.
Bất quá lần này hắn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên lại nghe trong góc mật thất truyền đến một tiếng cười lạnh âm thanh nặng nề khàn khàn: “Hắc hắc, hắc hắc…”
Thanh âm này thật sự rất dữ tợn, khiến da đầu mọi người đồng thời tê rần. Ngẩng đầu liền thấy Phó Văn Kiệt tựa vào bên tường, trong tay nắm hoàng kim tiễn từ trên bả vai mình mạnh mẽ nhổ xuống.
Cảnh tượng như vậy quả thực đáng sợ đến cực điểm. Mà càng đáng sợ chính là, trong tay hắn rõ ràng còn nắm chặt đóa Tuyết liên hoa bị máu tươi nhiễm đỏ!
“Không nghĩ tới… Không nghĩ tới còn có chuyện xảo diệu như vậy…” Phó Văn Kiệt đem Tuyết liên hoa giơ lên trước mắt, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười tràn ngập trào phúng: “Ta vốn định lôi kéo Đoán kiếm trang chôn cùng, lại không nghĩ rằng Trường An còn có Đông Cung Thái tử làm đệm lưng cho ta, coi như là đáng giá …”
“Chờ đã… từ từ!” Vũ Văn Hổ nhất thời chợt có giác ngộ, dưới tình thế cấp bách lớn tiếng quát: “Câm mồm!”
Nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Phó Văn Kiệt há miệng, run run rẩy rẩy nắm đóa Tuyết liên hoa kia, mắt thấy liền muốn đem nó một hơi nuốt vào!