Thanh Long Đồ Đằng
Chương 27 : Thanh Lương điện
Ngày đăng: 17:28 18/04/20
Tháng mười Thánh tuần di giá đến Đông đô, tùy giá văn võ nghi thức mấy trăm dặm không dứt; ngựa xe doanh trướng chạy dài suốt một vùng bình nguyên.
Phía Đông bắt đầu từ Cao Ly, phía Tây tới Ba Tư, dài đến Ô Khắc Lan quốc, các bộ lạc của Hồ tộc đều cử người giỏi nhất đi theo hộ tống, lều trại chiên trướng, ngưu dương đà mã dày đặc một con đường. Khi so sánh với năm được mùa, một đấu gạo được năm tiền, lúa mạch và đậu còn không được đem ra chợ bán.
…Ba ngày sau, thánh giá từ Lạc Dương xuất phát, một đoàn mênh mông dài dằng dặc Đông tuần.
Từ Đông đô tới Thái sơn, cước trình nhanh cũng phải nửa tháng, với khả năng của Đan Siêu một người giục ngựa chỉ cần mấy ngày liền có thể qua lại; nhưng mà thánh giá đi tuần không thể so với kẻ đơn thân độc mã. Cả một đoàn minh hoàng chậm rãi trải khắp núi đồi; Sáng sớm xuất phát, hoàng hôn nghỉ tạm, mỗi ngày đi được không quá mười dặm đường.
Kiêu kỵ binh Đại tướng quân Vũ Văn Hổ suất lĩnh đại đội nhân mã đi theo bảo vệ vòng ngoài, mà Tạ Vân tự mình dẫn sáu trăm cấm quân, ngày đêm bảo vệ xung quanh Đế Hậu.
Từ sau đêm ở Xứng Tâm lâu đó, Đan Siêu liền như có như không lảng tránh ở một mình với Tạ Vân.
May mà từ Trường An tới Đông đô dọc theo đường đi vô cùng rối ren, Tạ Vân căn bản không rảnh bận tâm đến Đan Siêu ở đâu. Sau khi từ Đông đô hành cung xuất phát, Đan Siêu làm phó thủ cho cấm quân thống lĩnh, một mình dẫn một đội nhân mã không xa không gần đi sau Đế Hậu đại kiệu, bình thường chỉ có thể lướt qua đoàn xe ngựa đông đúc, nhìn bóng dáng Tạ Vân ngồi trên lưng ngựa xa xa.
Tạ Vân lại chưa bao giờ quay đầu nhìn qua hắn một lần.
Lúc này mới chỉ cuối thu, cấm quân thống lĩnh đã bọc người trong áo choàng lông thật dày, tóc dài sau đầu cột thành một búi, tay áo tùy tiện trong gió tung bay.
… Y sợ lạnh.
Tin này sau khi rời Lạc Dương không lâu liền truyền ra. Nguyên nhân là một ngày Võ Hậu bắt gặp Mã Hâm nấu thuốc, liền nổi lòng nghi ngờ. Tạ Vân trả lời nói mình sau khi rơi xuống nước liền bị nhiễm phong hàn, thời điểm chuẩn bị Đông tuần mọi việc phức tạp, cho nên mới vẫn luôn dây dưa không thấy dứt.
Câu trả lời hợp tình hợp lý, Võ Hậu chỉ có thể bỏ qua, dặn dò y nghỉ ngơi cho tốt không cần phải lao lực vất vả.
Nhưng trong lòng Đan Siêu nghi ngờ chứng “phong hàn” của Tạ Vân thực ra là sau khi đến Giang Nam. Bởi vì từ sau khi hồi kinh, khí sắc của Tạ Vân chưa từng tốt lên. Khí thu càng lạnh, sắc mặt y lại càng tái nhợt. Trước lúc xuất phát Đông tuần thậm chí phảng phất như có như không một tia bệnh khí.
Lúc y ở Tạ phủ có phục dược hay không Đan Siêu khó có thể biết, nhưng từ sau Đông tuần, đội nghi vệ mỗi ngày đều tụ tập cùng một chỗ, làm thế nào cũng khó có thể tránh tai mắt của người. Cứ theo tần suất Tạ Vân một ngày ba lượt đúng giờ uống thuốc mà xét, khả năng trước khi rời Trường An cũng đã bắt đầu.
… Thân thể y rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đan Siêu nhớ tới vết thương của “Long cô nương” trong địa cung Tạ phủ, cùng tình hình bây giờ nghĩ lại; rõ ràng là phát tiết trong tình trạng đau đớn cực độ mới tự mình đâm xuyên bàn tay như vậy, trái tim hắn liền nặng nề tựa như bị tảng đá ngàn cân áp xuống.
Hắn không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Mỗi khi trong đầu hiện ra hình ảnh mỹ nhân trong địa cung tranh tối tranh sáng áo quần xộc xệch, cùng tình cảnh “Long cô nương” lúc sau bởi vì bất tiện đi lại mà dựa vào bên người, hắn liền có cảm giác run rẩy như phạm phải tội ác cấm kỵ từ từng đầu dây thần kinh dâng lên.
Phảng phất có một đầu quái thú khổng lồ, từ nơi nào đó sâu thẳm trong lòng đang dần dần ngẩng đầu.
May mà còn rất nhiều chuyện có thể phân tán lực chú ý của Đan Siêu, ví dụ như – Thái tử.
Thái tử Lý Hoằng hoàn toàn không so đo hành vi không trượng nghĩa của Đan Siêu đêm hôm đó đem hắn bỏ mặc tại Thái Dịch trì, đối với chuyện Đan Siêu hộ giá Đông tuần quả thực cực kỳ vui sướng.
Hắn cũng không để ý che dấu lòng hoàn toàn tín nhiệm của mình, thường xuyên sai người triệu Đan Siêu lên xe của mình để nói chuyện phiếm, một lần nói liền hơn nửa canh giờ. Có khi Đan Siêu bận tâm đến mối quan hệ hiểm ác giữa Tạ Vân cùng Thái tử, đáp lại tương đối lãnh đạm, Thái tử cũng không để bụng.
Lúc này người Thái tử có thể tin tưởng quá ít. Đông Cung đảng mặc dù bè cánh đã thành, đám người Mang Chí Đức, Trương Văn Quán ở trong triều dã có tiếng nói phân lượng rất quan trọng. Nhưng đám trọng thần này nguyện trung thành chính là “Đông Cung”, không phải là bản thân Lý Hoằng tuổi còn nhỏ. Đan Siêu không chỉ có diện mạo rất giống hắn, mà ngay thời điểm tính mạng hắn bị đe dọa liền xuất hiện như thần binh từ trên trời giáng xuống, khiến cho từ trong tâm Lý Hoằng liền mặc nhiên sinh ra một cảm giác thân cận.
Có một lần hắn ở trong xe đang cùng người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ là Bùi Tử Liễu – tiểu thư của Hà Đông Bùi gia – chơi cờ, liền gọi Đan Siêu tới làm trọng tài cho hai người. Đang chơi, hắn đột nhiên vỗ tay mỉm cười, hỏi Bùi Tử Liễu: “… Ngươi xem, ta hôm nay mặc một thân áo đỏ, cấm quân chế phục của Đan Siêu đại sư cũng màu đỏ, chúng ta nhìn qua giống một đôi huynh đệ hay không?”
Tạ Vân rơi xuống đất, nhẹ như một sợi lông vũ, vạt áo ống tay áo tung bay, cổ tay đem chủy thủ lật lại.
Vũ Văn Hổ biết đó là tiêu thức mở đầu, ngay sau đó đao phong liền sẽ hướng về phía gương mặt chính mình mà chém ngang, lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành trở tay duỗi đến sau lưng, leng keng rút ra bối đao bản rộng.
…. Đinh!
Tiếng kim thạch giao kích, bối đao bản rộng cùng chủy thủ mãnh liệt va chạm, bắn ra liên tiếp ánh lửa!
Hai người trong gang tấc giằng co, Vũ Văn Hổ nhìn chằm chằm Tạ Vân nói: “Lấy nội tức hiện tại của ngươi, chịu đựng qua mùa đông này cũng thực khó khăn, nếu thật sự có chuyện gì nói…”
Tạ Vân cắt ngang hắn: “Nếu ta chết, trong cấm quân có chín ngàn đệ tử; Nếu ngươi chết, Vũ Văn thế tộc còn lại bao nhiêu người?”
Vũ Văn Hổ hô hấp dừng lại.
Đúng lúc này, Tạ Vân đột nhiên biến chiêu. Chủy thủ giữa tiếng ma sát kim loại chói tai trượt theo sống lưng bối đao, giây lát liền chém tới cánh tay Vũ Văn Hổ!
Mũi đao bộc lộ sát ý thấy rõ.
Vũ Văn Hổ máu như ngừng chảy, đầu óc trống rỗng, thân mình kinh nghiệm sa trường phản ứng so với bất luận ý thức gì cũng nhanh hơn, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức liền rút sống đao đỡ lại.
Sống đao trầm trọng kia liền mãnh liệt hướng về phía thắt lưng Tạ Vân chém qua!
Lần này kỳ thật là chủy thủ của Tạ Vân rất bất lợi. Nếu là Thái A kiếm nơi tay, chỉ cần lấy kiếm phong đón nhận, có thể dùng va chạm mạnh mẽ để chế trụ một đao kia.
Nhưng mà Thái A kiếm không có trong tay, Tạ Vân một thân không gì che chắn, sống đao mang theo lực như khai sơn này mà đập tới, ắt có thể đem nội tạng y nát nhừ!
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Vân cả người không lùi mà tiến, nhìn như muốn lấy lực kháng lực đón đỡ một kích kia …
Nhưng mà, trước một giây kinh tâm động phách kia phát sinh, Vũ Văn Hổ đột nhiên cảm giác một sức mạnh khác từ bên cạnh đánh úp lại.
… Thế tới quá nhanh. Vũ Văn Hổ căn bản không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, liền thấy một thanh trường kiếm nghiêng nghiêng đâm tới, chợt vung lên, giữa một tiếng nổ tung như long trời lở đất đánh bay bối đao bản rộng của mình!
Leng keng mấy tiếng vang nặng nề, chính là thanh âm bối đao rời khỏi tay rơi xuống nền đại điện.
Vũ Văn Hổ phải lùi lại mấy bước, quắc mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi thân mặc y phục cấm vệ đỏ thẫm đang đứng trước mặt mình.
… Đó là Đan Siêu.
Đan Siêu một tay nắm Thất tinh Long uyên, vừa rồi một bước bắt kịp, kiếm thế cực độ tinh chuẩn lại cực độ bá đạo, mãnh liệt thay Tạ Vân tiếp được một chiêu cực kỳ nghiêm trọng kia!
“…” Vũ Văn Hổ khàn khàn đạo: “Tại sao lại là ngươi?!”
Đan Siêu che ở trước người Tạ Vân, chỉ nghe “keng” một tiếng vang, cầm chuôi kiếm đem Thất tinh Long uyên cắm xuống nền gạch bên cạnh người.
“Tại hạ Đan Siêu Mạc Bắc,” Âm điệu hắn đều đều, nghe không ra bất luận cái gì hỉ nộ, chỉ có dư âm bình tĩnh đến mức đáng sợ vang vọng thật lâu: “Hôm nay tại đây, nguyện hướng Vũ Văn tướng quân thỉnh giáo!”