Thanh Long Đồ Đằng

Chương 30 : Cung mã thuật

Ngày đăng: 17:28 18/04/20


Thuật cưỡi ngựa bắn tên)



Nếu theo những nam tử mà Đan Siêu gặp qua ở kinh sư, ấn theo diện mạo sắp xếp, Tạ Thống lĩnh hoàn toàn xứng đáng đứng đầu bảng, mà người giờ phút này tiến vào đại khái có thể sắp thứ hai.



Hắn mặt như thoa phấn, môi tựa điểm son.Thời điểm không cười chân chính có thể nói mặt tựa hoa đào; nhưng khi Đan Siêu nhìn lần thứ hai, cảm thấy người này cùng Tạ Thống lĩnh vẫn là có bất đồng thật lớn.



Tạ Vân chẳng sợ giả trang thành nữ, chẳng sợ mũ phượng đỏ thẫm, khăn lụa quàng vai, cả người thoạt nhìn đều là vẻ sắc lạnh, dung mạo tuấn mỹ bất quá như tầng hoa lụa mỹ diễm khoác ngoài ngọn đao phong mà thôi; Mà người trước mắt này bước chân phù phiếm, thần thái cũng giống với vẻ ngoài, nói ngắn gọn chính là thoạt nhìn có chút giống công tử ca nhi ngả ngớn.



Võ Hậu bị cắt ngang câu chuyện, lại không tức giận, “A?” một tiếng hỏi: “Mẫn Chi đến đây, ngươi nói còn có chủ ý gì hay hơn?”



Đan Siêu cuối cùng nhớ tới hắn là ai – Hạ Lan Mẫn Chi!



Thân ca ca (*) của Ngụy quốc phu nhân không đầu óc Hạ Lan thị kia!



[(*) Thân ca ca: anh ruột]



Kỳ thật người này hiện tại đúng ra là họ Võ. Hoàng hậu ghi hận hai vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ năm đó đối với mình quả phụ bất kính, liền đưa bọn họ biếm quan xuất kinh, lại lệnh cho Hạ Lan Mẫn Chi cải họ Võ, phong làm Tả tán kỵ thường thị, môn hạ của Hoằng Văn quán học sĩ, ý là muốn cho hắn tương lai kế thừa Võ gia.



Nhưng mà có một di mẫu là Hoàng hậu, muội muội là sủng phi, lại còn được Hoàng đế tin tưởng một bề, biểu hiện trên triều của Hạ Lan Mẫn Chi lại lơ lỏng bình thường, tên tuổi cũng không vang dội như một cái thanh danh khác của hắn – hoa danh.



Hắn không chỉ thích hái hoa, lại còn không phải là cái loại ngươi tình ta nguyện.



Nghe đồn rằng một lần nọ Tạ Vân đi bái kiến Hoàng hậu, vừa vặn trên đường gặp phải Hạ Lan Mẫn Chi, liền đồng thời vào Thanh Ninh cung. Kết quả Hoàng hậu không có ở đó, sắc trời sập tối, một cung nữ xinh đẹp tiến lên châm trà cho hai người; Mẫn Chi thấy người này bộ dạng xinh đẹp đẫy đà, liền lấy cớ là đi phương tiện (*) chạy ra ngoài, muốn thừa dịp vắng người chuẩn bị đem nàng đánh ngất xỉu, tiện làm việc vô liêm sỉ.



[(*) đi WC á]



Nhưng mà kế hoạch không thành, thời điểm đánh ngất xỉu cung nữ lại kinh động người, Mẫn Chi trước lúc mọi người chạy tới đã kịp vội vàng đào thoát. Cung nữ sau khi tỉnh lại dĩ nhiên nháo đến trước mặt Võ Hậu. Võ Hậu liền truyền triệu hai người bị tình nghi – Tạ Thống lĩnh cùng Hạ Lan thường thị tiến đến vấn tội. Kết quả Hạ Lan Mẫn Chi một mực chắc chắn là do Tạ Vân làm.



Võ Hậu tự nhiên là không tin. Tạ Vân nếu muốn ra tay đánh ngất xỉu cung nữ, đừng nói kinh động đến người, ngay một con muỗi cũng nhất định không kinh động mà bay. Nhưng sự việc rõ ràng như vậy, lại không chịu nổi Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị ở trước mặt Hoàng đế khóc nháo biện giải, khiến án này giằng co vài ngày, cuối cùng chỉ có thể cùng đánh hai người năm mươi đại bản, đồng thời phạt ba tháng bổng lộc.



… Tạ Thống lĩnh từ khi sinh ra đến giờ chỉ là khiến cho người khác chịu thiệt, lần này lại bị lỗ nặng với kẻ hái hoa tặc như vậy, nhất định không thể từ bỏ ý đồ.



Vì thế một đêm trăng mờ gió lạnh nào đó, y một mình lẻn vào Hạ Lan quý phủ, đem Hạ Lan Mẫn Chi đánh ngất xỉu, bắt cóc đi ra đánh cho một trận tơi bời, sau đó lột sạch toàn thân trụi lủi, để trước cửa giáo phường!



Việc này phải nói là thập phần thiếu đạo đức. Nếu không phải Hạ Lan Mẫn Chi là khách quen của giáo phường, nửa đêm thanh lâu nữ tử ra ngoài nhận được hắn, nhanh chóng đưa vào trong lâu trốn qua một đêm, thì chuyện Hạ Lan công tử nửa đêm khoả thân ngoài đường đã có thể truyền khắp toàn kinh sư.



Oan oan tương báo khi nào dứt, Hạ Lan công tử đương nhiên không hề nguyện ý. Chỉ là việc này không có chứng cớ, việc đêm đó không những không ai nhìn thấy bóng dáng Tạ Vân, ngay cả ruồi bọ trong Hạ Lan quý phủ đều không bị kinh động một cái, quả thực là xuất quỷ nhập thần, không một dấu vết.



Tạ Vân rốt cục dùng hành động chứng minh thực lực của mình, nhưng từ đó về sau cũng liền kết hạ thâm cừu với Hạ Lan Mẫn Chi – hơn nữa bên Thái Dịch trì mới đây, Tạ Thống lĩnh kia tráng sĩ đoạn cổ tay nhảy xuống, cừu cũ chưa đi lại thêm hận mới, dùng câu “oan gia gặp mặt phá lệ đỏ mắt” để hình dung hoàn toàn không sai.



May mà bất luận là Hạ Lan Mẫn Chi hay Tạ Vân, ở trước mặt mọi người đều không biểu hiện ra bộ dáng có chút cừu hận cũ nào.



Hạ Lan Mẫn Chi thậm chí là thập phần phong độ nhẹ nhàng, tất cung tất kính hướng Đế Hậu hành lễ, cười nói: “Thần ở bên ngoài nghe nói Bắc Nha cấm quân cùng Kiêu kỵ binh đánh nhau, cảm thấy Hoàng hậu nương nương xử trí thập phần thích hợp, nhưng phương pháp luận võ, tựa hồ có chút không ổn.”



Võ Hậu trên mặt hơi trầm trầm, nhưng cũng không biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường: “Chỗ nào không ổn?”



Hạ Lan Mẫn Chi nhìn Vũ Văn Hổ, qua đến Đan Siêu, ánh mắt liếc qua Tạ Vân bên cạnh Hoàng hậu vẫn đang đỡ trán, ngay ánh mắt cũng lười mở ra.




… Chẳng lẽ Hạ Lan Mẫn Chi thật sự đặt cược cho tài cưỡi ngựa bắn tên đầu bảng trong tam quân của Vũ Văn Hổ kia?



Tạ Vân ấn đường căng thẳng, lúc này tấm bia thứ chín đã tới trước mặt. Vũ Văn Hổ cùng Đan Siêu đồng thời hai tay buông cương, cài tên lên cung!



Ngay trong nháy mắt đó, con ngựa trắng của Tạ Vân đột nhiên ngửa đầu.



“Hí……”



Tiếng ngựa hí long trời lở đất, sau đó con ngựa trắng giống như bị vạn tia sét đánh trúng, điên cuồng giãy dụa!



Tạ Vân đồng tử chợt giãn ra, trong giây phút chớp nhoáng, nhớ tới lúc trước khi bước vào mã trường, Hạ Lan Mẫn Chi từ bên cạnh ngựa phất tay một cái.



Lúc này nói cái gì đều đã quá muộn, đang trên đà chạy như bay, ngựa bị chấn kinh chính là trí mạng. Hơn nữa con ngựa trắng khoẻ mạnh dũng mãnh, đang bị chấn kinh nhảy dựng lên quả thực như bài sơn đảo hải, nài ngựa cho dù là người cứng rắn như thép đều có thể nháy mắt bị vứt bay ra.



Trong lúc vội vàng, Tạ Vân xiết chặt dây cương, căn bản kéo không lại sức mạnh của con ngựa điên, suýt nữa đã bị mạnh mẽ quật xuống dưới vó ngựa!



Biến cố phát sinh đến quá mức đột ngột, mọi người phía ngoài đều kinh hãi, Võ Hậu đứng phắt dậy: “Tạ Vân! Giết ngựa!”



Tạ Vân từ sau thắt lưng rút ra chủy thủ, nhưng khi hướng tới cổ ngựa, trong phút chốc chẳng biết tại sao lại ngừng hạ xuống.



… Nếu đây là một cái cổ địch nhân, giờ phút này đã đủ cho y chém tới chém lui mười tám lần… Nhưng đây lại là chiến mã của y!



Tạ Vân hô hấp ngừng lại một nhịp, trở tay đem chủy thủ ném ra xa, ngay sau đó hai tay bắt lấy dây cương, đúng là muốn lấy lực kềm lại!



Cùng lúc đó, hai người trong sân cũng phát hiện động tĩnh. Vũ Văn Hổ thả tay bắn tên, trúng ngay hồng tâm, quay đầu nhìn lại; mà Đan Siêu ngón tay run lên, mũi tên thứ chín rõ ràng bắn không trúng bia!



Hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn mũi tên kia một cái, đột nhiên quay đầu lại, hướng Tạ Vân vươn tay.



Tất cả biến cố đều trong khoảnh khắc phát sinh, nhanh đến mức mọi người không kịp nhìn rõ.



Con ngựa điên bạo khởi rống dài, sức mạnh kia quả thực nặng như ngàn quân, đem Tạ Vân quẳng lên giữa không trung; Lần này nếu là y bắt không được dây cương, hiển nhiên sẽ ngã xuống đất, ắt hẳn bị vó ngựa cứ thế mà dẫm qua.



Nhưng mà ngay lúc đó, Đan Siêu từ trên lưng ngựa đứng thẳng lên, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, một tay vòng qua thân thể Tạ Vân ôm ngang thắt lưng, lấy sức mạnh khó có thể tưởng tượng đem y ôm lấy!



Phanh!



Cả người Tạ Vân bị đặt trước người Đan Siêu. Hai tay Đan Siêu vòng quanh y tóm lấy dây cương, một câu cũng không kịp nói, tấm bia cuối cùng phía trước chớp mắt đã tới.



Trong khoảng khắc đó, Vũ Văn Hổ đã dẫn trước mấy bước, đem một phát cương tiễn cuối cùng mạnh mẽ đóng đinh vào hồng tâm.



… Liên tiếp mười mũi hắn toàn trúng, mà mũi thứ chín của Đan Siêu đã trật, thắng bại đã không còn gì bàn cãi.



Đan Siêu nhẹ nhàng hít khẩu khí, lập tức giương mày kiếm, ánh mắt sắc bén như chim ưng hơi hơi nheo lại, ở trên lưng ngựa khai cung nhắm ngay hồng tâm…



Tạ Vân chỉ nghe hắn dán ở bên tai mình, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Ta còn có thể thắng.”