Thanh Long Đồ Đằng

Chương 41 : Tế cờ

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Ngày mùng chín, nghi thức rời hành cung, theo hướng Đông mà đi.



Ngày hai mươi mốt, Thánh giá đi tới dưới chân Thái sơn, lệnh cho người lập ba đàn tế: phong tự, đăng phong, hàng thiện.



Ngày đầu tiên của tháng Giêng, Hoàng đế khai đàn Phong thiện.



Phong thiện đại điển bao gồm ba ngày. Ngày đầu Thánh thượng đem người tới dưới chân Thái sơn lập Phong tự đàn để tế Thiên; Ngày thứ hai đi lên đại đỉnh- Phong Ngọc sách- để tế Đăng phong đàn; Ngày thứ ba Đế Hậu hai người đồng thời cùng tới Xã thủ sơn lập Hàng thiện đàn để tế Địa. Hoàng hậu đăng đàn hiến tế cũng cử hành vào ngày này.



Mà việc quan trọng đệ nhất trong thiên hạ võ đạo là võ lâm đại hội, không biết có phải đám giang hồ nhân sĩ muốn noi theo điển tích của Hán Võ Phong Thiện hay không, cũng đặc biệt cử hành ở ngọn núi nơi Hán Võ đế năm đó hiến tế, gọi là Túc Nhiên sơn.



Túc Nhiên sơn nằm ở phía Đông Bắc của Thái sơn, cách ngọn núi nơi đương kim Thánh thượng Phong thiện, bất quá chỉ hơn mười dặm đường.



Đêm trừ tịch, Trường An.



Tiếng vó ngựa dồn dập theo đường cái quan chạy như bay, các nhà dân hai bên đường phía sau lác đác sáng lên ánh lửa, đám sai dịch sôi nổi phát ra tiếng quát sợ hãi: “Người nào dám can đảm đêm khuya phóng ngựa!” “Đứng lại!” “Người đâu, mau tới ngăn hắn lại…”



Beng! Beng! Beng!



Tiếng gõ cảnh báo vang vọng phố lớn ngõ nhỏ. Hắc mã vẫn không dừng lại chút nào, như một tia chớp vượt qua đại môn sơn son rộng lớn của Từ Ân tự.



Trên lưng ngựa là một hắc y nam tử trẻ tuổi đeo kiếm phút chốc thả cương, từ trên lưng ngựa chợt vọt lên, thân ảnh lăng không lướt qua tường viện cao cao, đem tiếng rống giận của đám truy binh vứt xa phía sau.



Ngoài Thiện phòng.



Thân ảnh gầy guộc của Trí Viên đại sư đang ngồi thiền chợt giật mình, thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời đêm, cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót đầy vào hai chén không đang để trước mặt.



Một lúc lâu phía sau vang lên tiếng bước chân, Trí Viên đại sư không quay đầu lại, khàn khàn nói: “… Đan Siêu.”



Thân ảnh Đan Siêu từ trong bóng tối dần hiện ra, chỉ thấy hắn cơ bắp hai vai căng thẳng, đáy mắt che kín tơ máu. Tuy rằng khóe miệng như đao khắc hiện ra một loại gần như nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng cả người lẫn trên gương mặt lại ẩn ẩn lộ ra một tia điên cuồng.



Bất luận kẻ nào sau khi thần trí bị “Kính hoa Thuỷ nguyệt” dày vò, lại không ngủ giục ngựa chạy suốt ba ngày ba đêm, đều sẽ biến thành cái dạng này.



“Ta vẫn luôn chờ ngươi…” Trí Viên đại sư chầm chậm nhìn lên bầu trời, hỏi: “Ngươi nhìn thấy ngôi sao kia không?”



Đan Siêu đi đến trước người hắn, không nói một lời mà quay đầu nhìn. Trên nền trời đêm một ngôi sao cực độ sáng ngời đương chậm rãi di động, lấy thế không thể ngăn mà di chuyển lên giữa trời.



“Ta nhìn thấy ngôi sao kia, liền biết là ngươi sẽ đến.” Trí Viên đại sư nhìn chén trà trước mắt, lắc đầu lộ ra một tia trào phúng: “Đương nhiên… Những người khác nên biết, cũng đều có thể biết.”



Đan Siêu không để ý tới ngôi sao trên đỉnh đầu kia, từ trên cao nhìn xuống vị sư phụ của mình hai năm trước, nói: “Ta tới là vì thỉnh cầu ngài một việc.”



Trí Viên đại sư không đáp.



“Hai năm trước khi ta được ngài cứu trước tự viện, những chuyện cũ trước kia một mực quên sạch, chính là vì đã bị người đâm một cây kim châm sau gáy. Mọi người đều biết trong chốn giang hồ thông thạo kim châm bí thuật rất ít người, bởi vậy ngoại trừ kẻ hạ thủ kia, ta thật sự không biết ai có thể giúp ta đem châm lấy ra; Sau đó nghĩ lại, chỉ có hai năm trước, khi Trí Viên đại sư ngài giúp ta chữa thương, từng dùng kim châm đâm vào xương sống, đem kinh lạc bị tắc nghẽn nhất loạt chữa khỏi…”



Đan Siêu đưa tay đè lại sau gáy mình, chậm rãi nói: “Nếu đại sư có thể ra tay giúp đỡ, Đan mỗ sẽ vô cùng cảm kích, ngày sau sẽ có báo đáp.”



Nhưng quả nhiên, Trí Viên đại sư lắc đầu, gương mặt già cả trong bóng tối phá lệ mỏi mệt, nói: “Bần tăng làm không được.”



Đan Siêu hỏi: “Đại sư không làm được, hay là không thể làm?”



Lần này Trí Viên đại sư trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ta không thể làm.”



Đan Siêu vén lên vạt áo, đại mã kim đao mà ngồi xuống sau bàn, đôi mắt như mắt ưng âm trầm nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ đục của Trí Viên đại sư.
Cùng lúc đó một đạo hàn quang nghênh diện mà đến, tốc độ đó quả thực ngay cả chớp mắt cũng không nhanh bằng. Nháy mắt Lục Thông Thánh chỉ cảm thấy đầu của mình bị Chu Dự và Trần Hải Bình đồng thời đè xuống, ngay sau đó lệ phong sát ngay tóc hắn vút đi qua!



… Xoạt!



Lục Thông Thánh hoảng sợ, mãnh liệt quay đầu lại. Chỉ thấy một thanh móc sắt cao cỡ nửa người đã chém ngập vào cột cờ phía sau mình!



Mọi người trên hiện trường liền rút đao, Trường Thanh Tử cả giận nói: “Dám ra tay đả thương người!”



Cảnh Linh lại dường như không có việc gì mà lắc lắc cổ tay, cười nói: “Đáng tiếc… Hôm nay xuýt tí nữa liền thu được một khối thủ cấp đến tế cờ.”



Hắn không coi ai ra gì mà đi hướng cột cờ, mọi người theo bản năng mà tránh ra. Chỉ thấy hắn cũng không quay đầu lại mà cười nói: “Giang hồ xưa nay bình lặng lâu lắm rồi, lâu đến nỗi các ngươi cảm thấy giống mấy lão già ngồi trong đống vinh quang xưa cũ mà vô tư tự đắc… hưởng thái bình thịnh thế, ca múa hoan lạc… Hẳn là cần có người đi ra khuấy lên một chút nước đục, cho các ngươi kiến thức cái gì là chân chính sóng gió.”



Lục Thông Thánh rung giọng nói: “Ngươi muốn… Ngươi muốn làm gì?”



Cảnh Linh đứng lại trước cột cờ, quay đầu câu lên khóe miệng, kiêu ngạo bễ nghễ.



Ngay sau đó hắn rút trên lưng một thiết câu khác, lật cổ tay quét ngang, sức mạnh như phá núi lấp sông!



Uỳnh…uỳnh…



Thiết câu quét ngang, xuất ra sức mạnh như khai thiên tích địa, chém vào trên cột cờ, vậy mà đem cột gỗ lớn ba người khó có thể ôm hết kia sống sượng trảm thành hai đoạn.



Cột gỗ khổng lồ giữa ánh mắt nhìn chằm chằm khó có thể tin của mọi người chậm rãi ngã xuống. Lá cờ “Thiên hạ võ đạo” bay lên không trung, trong tiếng rầm rầm mà rơi xuống mặt đất!



“Như thế nào?!” Trong tiếng ầm ầm vang vọng đỉnh núi, thanh âm của Cảnh Linh lay động khắp nơi, quát lên: “Có phải không ai dám đến khiêu chiến hay không?!”



Mọi người bỗng nhiên đứng phắt dậy, phát ra tiếng phẫn nộ!



Ngược lại trên võ đài, Võ Đang chưởng môn, năm người được đề cử, cùng với trưởng lão của các đại môn phái đều sắc mặt xanh mét, cách không trao nhau ánh mắt, thật lâu không thể phát ra một lời.



“Nếu là không người đến chiến,” Cảnh Linh cúi người từ trên cột cờ đã gãy rút ra thiết câu cầm nơi tay, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt dần dần phiếm xuất huyết sắc điên cuồng lãnh khốc, thanh âm lại phi thường mềm nhẹ: “Vậy thì, tất yếu các vị cũng đều không còn mạng sống.”



Đám người Trường Thanh Tử sắc mặt nhất loạt kịch biến, lại nghe hắn chợt cất giọng quát: “Thần quỷ môn nghe lệnh!”



Đám hắc y nhân bao vây quanh đài đồng thời động thủ. Khắp núi đồi, đao binh tua tủa xuất hiện!



“….Đem tất cả mọi người nơi đây, giết ngay tại chỗ, cho đến khi có người đi lên khiêu chiến mới thôi!”



“Nếu như người người đều co đầu rút cổ không ra, hôm nay liền đem nơi này tru sát, chó gà không tha!”



Trưởng lão các đại môn phái đồng loạt đứng dậy. Ngay cả Trường Thanh Tử rốt cuộc cũng nhịn không được, nhấc trượng tiến lên!



Nhưng ngay lúc này, Cảnh Linh đột nhiên mỉm cười giơ lên thiết câu, đem mũi câu chính xác vô cùng chỉ vào một người trong đám đông dưới đài, lạnh lùng nói với thủ hạ: “… Chỉ là khi động thủ chú ý một chút, đừng có làm ngộ thương kẻ này…”



“Biệt lai vô dạng, Vân Sử?”



Đám người quay đầu nhìn lại. Trước mắt bao người, võ lâm đệ tử bốn phía đều kinh ngạc tản ra, lộ ra một thân ảnh từ đầu vẫn im lặng không lên tiếng ở dưới đài.



Y một thân áo trắng rộng rãi, thắt lưng lụa, mũ choàng che đầu, chỉ có một lọn tóc dài đen bóng từ bên tai rủ xuống cạnh người. Khăn che mặt che nửa khuôn mặt dưới của y, chỉ lộ ra một đôi mắt mỹ lệ, ánh mắt lạnh như băng, thẳng tắp đón hàn quang của mũi thiết câu cách đó không xa đang chỉ tới.



….Chính là Tạ Vân.