Thanh Long Đồ Đằng

Chương 43 : Uy hiếp

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Trong nháy mắt đó, tư thế bọn họ giằng co phi thường kỳ lạ.



Cảnh Linh chính là đang xuất toàn lực để vung lên Đoạt Hồn câu, trong khi Tạ Vân y bào tung bay như một cánh chim xà xuống, giống như không hề có chút sức nặng nào mà lơ lửng trong không trung phía trên mũi câu, từ sau lưng rút ra Thái A cổ kiếm.



… Y vừa rồi từ trong tay Trần Hải Bình đoạt lấy bội kiếm, lại thêm Thái A, thành song kiếm nơi tay, đặt giao nhau trước người.



“Ta nghe nói ngươi có thời gian ba tháng không thể động võ. Không nghĩ tới ngươi lại vì những kẻ này mà động thủ…” Cảnh Linh chậm rãi nói: “Ta cho rằng cái kiểu lòng dạ đàn bà nực cười này đã hoàn toàn bị ngươi từ bỏ rồi chứ.”



Tạ Vân nói: “Ta chưa từng có lòng dạ kiểu đó.”



Cảnh Linh lại mỉm cười, từng chữ đều thấm đẫm huyết tinh cùng sát khí:



“… Không đúng, ngươi đã từng có!”



Đôi mắt hình dạng tuyệt đẹp lại sắc bén của Tạ Vân hơi nheo lại, không tiếp tục cùng hắn ngôn ngữ dây dưa, cũng không quay đầu lại đối Trần Hải Bình nói: “Còn không mau đi?”



Trần Hải Bình ngơ ngẩn, Chu Dự lập tức kịp phản ứng, xông lên đỡ lấy hắn liền kéo ra sau: “Thẩm cô nương! Phiền ngươi đỡ đạo trưởng, chúng ta mau đi!”



Trần Hải Bình lại nhìn chằm chằm bóng dáng Tạ Vân, thất thanh nói: “Không được! Một mình ngươi ngăn không được, ta nhất định…”



Tạ Vân mỉm cười, căn bản không cùng người trẻ tuổi này dong dài, thả người vung lên song kiếm.



Y ra tay có thể nói là điện quang thạch hỏa; Trần Hải Bình lời còn chưa dứt, song kiếm đã từ giữa không trung mãnh liệt đánh lên Đoạt Hồn câu. Kình khí nháy mắt từ hai binh khí chạm vào nhau bùng nổ, đồng thời vang lên tiếng đinh tai nhức óc – Thái A kiếm vẫn vững như bàn thạch, trong khi trường kiếm của Trần Hải Bình bằng thép cứng rắn vậy mà không chịu được một kích, lập tức bị cắt thành hai đoạn!



Tạ Vân sớm dự đoán trước, hai tay nắm chặt Thái A, thần kiếm vung lên cao áp chế, mạnh mẽ đem hai thanh thiết câu khủng bố bức lui mấy bước!



“Binh khí như thế, người ở lại cũng vô dụng.” Tạ Vân đưa lưng về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Đi!”



Chu Dự liều chết nắm chặt Trần Hải Bình, quát: “Chúng ta không giúp được gì! Chạy mau!”



Lúc này dưới đài sớm đã đánh đánh giết giết loạn thành một đống. Các trưởng lão đại môn phái mang theo những đệ tử phổ thông đang liều chết chống đỡ đám sát thủ Thần quỷ môn, tình hình chiến cuộc đã dần dần đảo ngược, bọn họ vài kẻ đều bị trọng thương. So sánh với bọn họ, đám Thẩm Vân Sinh còn đỡ hơn một chút. Một người đỡ một người chạy như bay xuống núi, chuẩn bị đi đến chỗ các môn phái nghỉ tạm dưới chân núi để truyền ra tin tức, chờ đợi cứu viện.



Lần này võ lâm đại hội nguyên bản liền không giống trước đây, bởi vì một vài tình huống phi thường đặc biệt, nên cũng không có nhiều danh túc tiền bối đích thân tới hiện trường, bởi vậy mới chỉ một chút đã bị Thần quỷ môn chiếm được tiên cơ. Nhưng cũng may là danh môn chính phái hiện diện ở đó nhân số cũng nhiều, đã dần dần lấy lại thế cục, chỉ cần kiên trì một hồi chờ cứu viện đến, có thể…



Chu Dự ngạc nhiên nói: “Đó là cái gì?!”



Bọn họ đứng ở trên mỏm đá, xa xa chỉ thấy dưới chân núi rừng rậm thấp thoáng, ngựa hí từng trận, vô số binh sĩ võ trang giáo vàng ngựa sắt, đang rầm rộ chạy lên phía đỉnh núi.



“Triều…triều đình binh mã?” Chu Dự ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là đến tiêu diệt tà giáo hay sao?”



Vài người thần sắc đồng loạt thả lỏng. Nếu là triều đình phái ra tinh binh võ trang đầy đủ, phối hợp với lực lượng của võ lâm chính đạo, triệt để tiêu diệt Thần quỷ môn cũng rất dễ dàng. Trong lúc bọn họ đang định nhìn cho kỹ, đột nhiên Trường Thanh Tử miễn cưỡng mở mắt ra, chậm rãi nhìn chăm chú đánh giá đám binh mã xa xa phía dưới, ngay sau đó thần sắc biến đổi: “… Không hay rồi, mau trốn đi!”



“Cái gì?!”



“Những binh mã đó không phải là đến bao vây tiễu trừ Thần quỷ môn, mà là đối phó chúng ta!” Trường Thanh Tử đương lúc khẩn trương cũng cố trấn tĩnh khiếp sợ, giữ chặt Thẩm Vân Sinh cùng Chu Dự, khàn khàn nói: “Hiện tại không dễ giải thích, mau theo lão đạo lại đây, chúng ta đi đường tắt xuống núi, nhanh lên!”



Mọi người ngơ ngác không rõ ý (*), nhưng Võ Đang lão chưởng môn đức cao vọng trọng, xưa nay tuyệt không dễ dàng đùa giỡn hù dọa người, bởi vậy cả bọn nháy mắt thần kinh căng thẳng, vội vàng dìu Trường Thanh Tử vòng ra sau núi. Lại miễn cưỡng đẩy nhanh tốc độ đi được khoảng thời gian một bữa cơm, mới phát hiện giữa sườn núi có một khe đá khuất lối nhỏ hẹp. Lúc này tất cả mọi người nỏ mạnh hết đà, lập tức thất tha thất thểu miễn cưỡng nín thở trốn vào bên trong nghỉ tạm.
“Hắn nói cái gì?!”



Tạ Vân thở ra một hơi không dễ nghe thấy, từ trong hàm răng nhẹ nhàng mà gằn từng chữ: “…Doãn Khai Dương…”



“Ta là Thần quỷ môn chủ, hôm nay đệ tử trong môn đã giết Hoa Sơn Vương Khang Dụ, Không Động Lục Thông Thánh, phế Võ Đang chưởng môn Trường Thanh Tử, bắt hết các đại môn phái cao đồ, đã thắng được võ đạo đại hội, thu được vị trí thiên hạ minh chủ võ lâm …”



Mọi người đồng thời lao ra khỏi sơn động, chỉ thấy bên ngoài thanh âm chấn động khắp nơi, chim chóc hoảng sợ bay loạn xạ. Phía đỉnh núi xa không thấy bóng người, chỉ truyền đến âm thanh vang lên tận trời cao: “Phàm kẻ nào trong thiên hạ nếu có chút không phục, ngày mai tại Xã Thủ sơn nơi Thánh thượng Phong thiện, ta thiết lập lôi đài, cung nghênh các vị. Nếu như có người chiến thắng bỉ môn, thì vị trí minh chủ xin chắp tay nhường lại; Nếu không ai ứng chiến, ta liền đem võ lâm nhất thống, hiệu lệnh quần hùng, từ nay về sau đem tất cả các ngươi quy thuận Ngô hoàng …!”



Từng tiếng vang vọng như đàn chim lớn ầm ầm vỗ cánh, dư âm thật lâu không dứt, đinh tai nhức óc.



“Kiêu ngạo…” Thẩm Vân Sinh khó có thể tin, cả giận nói: “Quá kiêu ngạo!”



“Thần quỷ môn chủ ý là muốn làm gì?!”



“Không thể để cho hắn thực hiện được!”



Trần Hải Bình cũng bừng bừng lửa giận, còn chưa kịp nói cái gì, khóe mắt dư quang thoáng liếc thấy Tạ Vân đột nhiên đỡ đầu vai, tựa hồ cực kỳ thống khổ, ngã người dựa mạnh vào vách đá ẩm ướt phía sau.



“Ngài làm sao vậy?” Trần Hải Bình lập tức xoay người đỡ lấy y, chỉ thấy miệng vết thương cư nhiên bị nứt toác ra, lần thứ hai tràn ra tơ máu đỏ sẫm!



“Ngài…”



Tạ Vân đưa tay vẫy lui hắn, cột lại đai áo, nói: “Không sao.”



Trần Hải Bình tâm tư kích động, trong ngực kịch liệt phập phồng một khắc, cảm giác như có một cỗ chua xót chặn ngay cổ họng. Thật lâu sau sau hắn mới cúi đầu, tối nghĩa nói: “Tạ… Tạ Thống lĩnh, ngài hai lần ra tay, đều là lúc ta gặp nạn, ta cũng không biết chính mình…”



Tạ Vân ánh mắt hướng hắn thoáng nhìn.



Nam tử trẻ tuổi ngay thẳng chính nghĩa đến gần như ngốc nghếch, cùng với tư thái vừa cẩn thận, bồng bột, lại nóng nảy, liền giống như một người giờ phút này hẳn là đã sớm xa cuối chân trời.



Tạ Vân nhắm mắt, một lát sau mới mở ra nhìn về bầu trời màu xanh biếc xa xa.



“Ngươi không biết vẫn là tốt hơn!” y thản nhiên nói.



Cùng lúc đó, dưới chân Thái sơn.



Một con ngựa phóng như bay trên đường, khi đến chân núi chợt ghì cương, nửa thân ngựa tung lên không trung!



“Hí…. ”



Tuấn mã nện vó thật mạnh lên mặt đất. Trên lưng ngựa, một hắc y nam tử tuấn mỹ, thân hình cường tráng quay đầu nhìn lên phía đỉnh núi. Trong đáy mắt phản chiếu làn sương mù dày đặc phía chân trời, bàn tay nắm Thất tinh Long uyên toả ra ánh sáng lạnh lẽo.



Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng mà nheo lại đôi mắt, thúc ngựa: “Giá!”



[Yeah…yeah…đôi trẻ sắp gặp lại nhau:)]