Thanh Long Đồ Đằng
Chương 45 : Hàng Thiện
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Hôm sau, mùng ba tháng Giêng.
Phụng Cao trấn môn ầm ầm mở rộng, thánh giá chậm rãi tiến ra quan đạo.
Nghi trượng vàng rực một đường uốn lượn thẳng hướng lên đỉnh Xã Thủ sơn. Môn lâu nguy nga cao tới hơn mười trượng, Hàng Thiện đàn cao ngất trong mây, chín mươi chín bậc thang cẩm thạch liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.
Văn võ bá quan nhất tề cúi người, Đế Hậu hai người được Thái tử cung kính tiễn đưa, cùng đi lên môn lâu, chờ đợi giờ lành, sẽ hướng đỉnh Hàng Thiện đàn xuất phát.
Dưới môn lâu.
Phía trước văn võ bá quan là một thạch đình dài sắp xếp cho trọng thần quỳ lạy, rèm lụa phất phới, cung nhân dập dìu. Đám trọng thần đương triều như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán, Bùi Viêm đều quỳ sau đài hiến tế.
Tạ Vân quay đầu, tầm mắt lướt qua đầu đám người phía sau rộn ràng nhốn nháo, nhìn về phía một mặt sườn núi khác…
Ở nơi đó, Thần quỷ môn dựng lên mười hai lôi đài, mỗi lôi đài đều có cao thủ trấn giữ; phân bổ từ chân núi một đường kéo dài lên đỉnh Xã Thủ sơn, quảng nghênh trung nguyên võ lâm danh môn tiến đến khiêu chiến.
Bất luận kẻ nào đả thông qua hết các lôi đài thẳng lên đỉnh núi, liền có thể trở thành thiên hạ võ lâm chi chủ. Bát sơn chính phái, Tứ đại danh môn, đều sẽ cúi đầu nghe kẻ đó sai phái.
“Đám người võ lâm trung nguyên hô đánh hô giết. Vậy mà khi Thần quỷ môn mở ra lôi đài, ngươi biết có bao nhiêu người đến khiêu chiến không?”
Tạ Vân quay tầm mắt lại, Doãn Khai Dương đứng ở bên cạnh y, đang thản nhiên nhìn rèm che màu vàng rực phía trước theo gió phất phới.
“…”
“Không đến hai mươi kẻ” Doãn Khai Dương mỉm cười nói.
“… Cho nên?”
“Quyền lực là một cái thứ tốt, người người đều muốn có được; Cho nên khi Thần quỷ môn bốn phía thu gom điền trang của các môn phái thì tất cả mọi người nhảy ra cao giọng hô đánh hô giết; Quyền lực cũng làm cho người ta sợ hãi kiêng kị; Cho nên khi những người này phát hiện Thần quỷ môn cùng hoàng quyền có quan hệ, bọn họ đều nao núng, chỉ dám cử vài thiếu niên khinh cuồng tuổi trẻ đến tranh cử cái gọi là thiên hạ minh chủ võ lâm, chính mình lại nắm dây điều khiển con rối, tránh phía sau màn.”
“Ta nếu là ở Túc Nhiên sơn thiết lập lôi đài, người khiêu chiến so với hiện tại ít nhất cũng nhiều hơn gấp bội. Lúc này ngay cả hai mươi kẻ cũng đếm không đủ” Doãn Khai Dương tiếc nuối mà thở dài: “Uổng phí ta dày công chuẩn bị, an bài không dưới hai mươi người thủ hộ lôi đài.”
Cùng lúc đó, xa xa trong núi, Đan Siêu ngồi trên một cành cây cao ngất, một tay theo thói quen khoát lên chuôi thất tinh Long Uyên kiếm, hồ nghi mà nheo lại ánh mắt.
Hắn tài bắn cung tinh vi, tự nhiên thị lực phi phàm. Khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng: bóng dáng Hoàng hậu mũ phượng áo choàng lại không theo Thánh thượng cùng đi lên chín mươi chín bậc cầu thang cẩm thạch – ngược lại là Thái tử hộ tống Hoàng đế, dưới sự quỳ lạy của bách quan, từng bước chậm rãi hướng Phong Thiện đàn mà đi.
Chẳng lẽ… kế hoạch Tạ Vân an bài xuất hiện sơ hở?
Phản ứng đầu tiên của Đan Siêu là nắm chặt chuôi kiếm, cơ bắp toàn thân căng thẳng như ác điểu thời khắc chuẩn bị xuất kích – Hắn lập tức ý thức được mình đang làm cái gì, tự giễu mà cười cười, buông lỏng trường kiếm.
Khi hắn đưa tay, xuyên qua ống tay áo mơ hồ có thể nhìn thấy trên cổ tay rắn chắc bóng loáng rõ ràng quấn một sợi dây lụa màu đỏ.
Cùng thời khắc đó, dưới môn lâu trong thạch đình.
Bá quan trọng thần trong tiếng lễ nhạc nhất tề bái xuống. Chỉ có Tạ Vân nhìn lên đài cao mười trượng, nháy mắt phát giác có cái gì không đúng, lúc này liền giơ chân hướng về trước đi tới.
… Ngay sau đó, chỉ nghe “keng” một tiếng chói tai vang dội, trước ngực y bị một thanh trường đao hoành tới ngăn lại bước chân!
Trường đao kia, vỏ ngoài đỏ tươi như máu, cảm xúc lạnh như băng thấu tận xương. Trên hắc kim khắc ba chữ tinh xảo: Tân đình hầu. Tạ Vân theo hướng thân đao nhìn lại, là Doãn Khai Dương đang cười nụ nhìn y, lắc lắc đầu.
“Báo…”
Cấm vệ bước nhanh chạy tới, không màng đến ngăn trở, trực tiếp tiến vào trong đình, quỳ sụp xuống mặt đất phía sau Tạ Vân: “Báo Thống lĩnh! Không Động chưởng môn Giang Nguyên xông tới tới lôi đài thứ tám, bị Ám Môn Lôi sử Lôi Trung Đường đánh trọng thương, không chống nổi phải xuống đài; Hoa Sơn phó chưởng môn Vương Hướng tiến đến được trạm thứ mười một, bị Ám Môn thủ tọa đệ tử Cảnh Linh đánh trúng lô đỉnh, hiện không biết sống chết. Tất cả những người còn lại đều đã thất bại!”
“…Ngươi xem,” Doãn Khai Dương tựa hồ cảm giác rất thú vị, “Ta biết đám liều mạng chỉ có Không Động Hoa Sơn hai nhà. Những kẻ khác quả nhiên đều là kẻ vô danh…”
Tạ Vân mặt trầm như nước, dùng hai ngón tay đem Tân Đình hầu trước ngực mình từ từ áp xuống: “Hiện tại trong Thần quỷ môn, có bao nhiêu người luyện tà công tâm pháp đó?”
Doãn Khai Dương đầy hứng thú mà thu đao, cũng không trả lời.
Tạ Vân quả quyết chuyển hướng cấm vệ phía sau: “Truyền lệnh Mã Hâm, mang theo Thái A kiếm xông lên lôi đài thứ mười một!”