Thanh Long Đồ Đằng

Chương 5 : Long Hổ đấu

Ngày đăng: 17:28 18/04/20


Đan Siêu lui ra phía sau nửa bước, ngắm nhìn song cửa gỗ đen kịt, đột nhiên đề khí một chưởng vỗ vào thân cọc gỗ.



Bình!



Song cửa hơi hơi lay động, thế nhưng không hề cong vẹo chút nào!



“Đừng động thủ!” Mỹ nhân lập tức quát: “Song cửa là dùng thiết mộc làm ra, không thể bẻ được đâu!”



Đan Siêu nghiêm túc nói: “Cô nương, nếu ta không thấy ngươi thì thôi, đã gặp được sẽ không có đạo lý thấy chết mà không cứu. Ngươi đừng sợ, ta không phải là kẻ xấu. Sau khi rời khỏi đây ngươi muốn đi tìm kiếm thân nhân cũng được, tự động rời đi cũng được, ta cũng sẽ không chiếm nửa phần tiện nghi của ngươi…”



Nữ tử nhìn chăm chú vào hắn thật lâu.



Ánh mắt kia kỳ thật phi thường cổ quái, nhưng trên gương mặt nàng đầy vẻ thống khổ chật vật không thể che dấu, cho dù thần sắc lộ ra vẻ kỳ quái cũng dễ dàng bị xem nhẹ.



“… Đại sư bản tính nhân hậu.” Nàng rốt cục chậm rãi mở miệng nói, lại dừng một chút mới nói tiếp: “Chính là phòng giam này cần phải có chìa khoá mới mở ra được… Đại sư nếu thật muốn cứu giúp, thỉnh tìm chìa khóa đến.”



Chìa khóa!



Đan Siêu nháy mắt nghĩ tới điều gì, đơn giản nói câu “Thỉnh cô nương chờ”, liền chạy về phía phòng giam của mình. Tiểu nha đầu đưa cơm quả nhiên vẫn còn chưa tỉnh, Đan Siêu từ bên hông nàng tìm ra chuỗi chìa khóa dài, lại thử xem hơi thở, xác định tánh mạng nàng thật sự không đáng ngại mới bước ra, lần thứ hai xuyên qua địa đạo đi đến trước cửa phòng giam nữ tử.



Nàng kia đại khái là xấu hổ với vẻ áo quần không chỉnh khi nhìn thấy người lạ, trong thời gian ngắn ngủi chỉ khoảng nửa khắc đã sửa sang lại, quấn chặt vào người, chỉ là như vậy lại càng có vẻ gầy gò hơn.



Đan Siêu nhanh chóng thử mấy cái chìa khóa, quả nhiên có một chìa mở được khóa sắt, lập tức liền đẩy cửa bước vào. Hắn không dám nhìn vào cô nương bộ dáng quần áo không chỉnh tề, tầm mắt cũng chỉ chằm chằm vào bàn tay nàng bị đóng đinh trên mặt đất: chỉ thấy đoản chủy bằng hoàng kim hoa lệ nạm ngọc dày đặc, lưỡi dao gắt gao đâm xuyên lòng bàn tay, vết máu sớm đã khô cạn rải ở chung quanh nửa bước, quả thực không thể tưởng tượng được cảnh tượng phát sinh kia đau đớn thảm thiết đến cỡ nào.



Đan Siêu đè lại chuôi đao, ngẩng đầu hỏi: “Có thể chịu nổi không?”



Nữ tử ngưng mắt nhìn hắn, khóe môi hơi hơi câu lên, như hạ một nụ cười.



Dáng môi cong cong trên mặt khi cười khiến cho Đan Siêu mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lúc này ánh sáng phi thường mù mờ, tình huống lại cấp bách, hắn liền chỉ gật đầu, một bên nắm chuôi đao một bên đè lại cổ tay nữ tử, chợt phát lực một nhát rút ra!



Phốc! Máu tươi lập tức bắn vọt ra!



Đan Siêu chộp tay che lấy miệng vết thương, nhưng nháy mắt máu vẫn phun đầy tay hắn, một lát sau mới dần dần dừng lại.



Nàng kia cắn răng cúi đầu, thân thể khẩn trương căng như sợi dây cung, một lúc lâu sau mới bớt đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà gượng nhẹ một câu: “Phiền toái… Phiền toái đại sư!”



Nếu là cô nương bình thường, lúc này khả năng cũng đã đau đến bất tỉnh, mà nữ tử trước mắt này tuy rằng suy yếu gần như hư thoát, thần trí lại thanh tỉnh, lời nói còn phi thường trầm tĩnh nhu hòa.



Một người tính cách diện mạo có thể ngụy trang, khí độ cùng tu dưỡng lại là từ trong xương cốt bộc lộ ra. Đan Siêu nháy mắt trong lòng vừa động, không được tự nhiên mà quay sang hướng khác: “Cô nương nói quá lời, không cần gọi ta là đại sư… Trước mắt tình hình cấp bách, miệng vết thương của ngươi cũng cần thiết lập tức băng bó, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng tìm kiếm lối rời khỏi nơi này đi.”



Nữ tử lại khàn khàn nói: “Không cần phải gấp gáp. Tòa địa cung này có vài cái cửa ra vào, đại đa số ngoài cửa đều có trọng binh canh gác. Còn có một chỗ nối thẳng đến Tạ phủ thư phòng. Nếu muốn không bị người phát hiện, chỉ có một đường có thể đi…”



“Đường nào?”



“Binh khí khố phòng.”



Đan Siêu ngẩn ra, nữ tử nhướng mày hài hước hỏi: “Ân công sẽ không nghĩ đem theo ta, tay không tấc sắt giết ra khỏi Tạ phủ chứ?”



Sau thời gian một nén nhang, ám môn bị mãnh liệt đẩy sang một bên, Đan Siêu từ trong địa đạo đi ra.



Nữ tử nói quả nhiên không sai, vừa mới ra khỏi địa đạo liền có một cỗ hàn khí đập thẳng vào mặt. Đảo mắt có thể thấy được là một căn nhà kho rộng lớn trống trải, bốn phía ánh sáng mờ mịt, chỉ có ngọn đuốc ở bốn góc chiếu lên vách tường những hình bóng nhảy nhót.



Trong phòng binh khí là một loạt các giá sắt cao nối thẳng lên đỉnh. Đại đa số trên giá đều trống rỗng, cũng không có nhiều đao kiếm hỏa khí.



Đan Siêu đi qua những giá sắt, không khỏi âm thầm kinh hãi: “Tạ phủ kiến tạo một gian binh khí khố phòng lớn như vậy làm gì, mưu phản chăng?”



“Tạ Thống lĩnh là người của Hoàng hậu” nữ tử ở phía sau hắn nói.



“… Có ý tứ gì?”



Đan Siêu quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy nữ tử ôm cánh tay tựa vào vách tường nham thạch màu đen, mái tóc đã buộc thành một bó từ bả vai rũ xuống, tuy rằng sắc mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà hơi có vẻ tái nhợt, lại có vẻ kiên định sáng ngời như ngọc.



“Võ Hậu từ mấy năm trước, đã thay thế Thánh Thượng ngự bút châu phê. Từ đó về sau vây cánh cả triều, quyền thế ngập trời. Năm nay Thánh Thượng quyết định khởi giá Thái sơn phong thiện, sau khi Võ Hậu nghe nói, liền tự mình thỉnh cầu thay thế Tể tướng, lấy thân phận phụ nhân (*) đăng đàn á hiến, cùng bệ hạ chiêu cáo thiên địa, xưng làm Nhị thánh.”



[(*): phụ nhân: theo nghĩa “nam chính, nữ phụ”, ý chỉ thân phận nữ giới]



“Cử động này nếu thành, từ nay về sau Võ Hậu liền có thể lâm triều bàn chính sự và quyết định sự việc, cùng Hoàng đế song phương chấp chưởng triều chính – Nhưng mà Võ Hậu tuy rằng quyền khuynh triều dã, lại vẫn có một phe phản đối nàng. Mà phe này so với Võ Hậu càng đạt được thánh tâm, cũng càng chiếm ưu thế theo tổ tông lễ pháp: đó chính là đương kim Đông cung Thái tử.”



Đan Siêu cau mày nói: “Chuyện này cùng với việc trong Tạ phủ tàng trữ kho binh khí có quan hệ gì? Chẳng lẽ là…”



“Đúng!” Nữ tử nói “Ngụy vương đoạt vị chưa xa, Huyền Vũ môn máu còn chưa khô; Nền tảng triều đại giang sơn ngàn dặm, đều là thi hài cốt nhục chém giết lẫn nhau chất lên mà thành.”



Đan Siêu sắc mặt khẽ biến, một lúc lâu mới do dự hỏi: “… Cô nương làm sao biết việc đó? Ngươi cùng Tạ Vân là quan hệ…”




“Thả – người – ra – “



Đan Siêu vừa quay đầu, đồng tử hơi co lại, nhưng mà giờ khắc này đã không kịp nữa.



Đao quang sát ý như nghiêng trời khuấy biển, trong phút chốc đã bức đến trước mắt, thậm chí ngay cả cơ bắp trên mặt đều cảm giác đau đớn như bị kim đâm.



Bất luận kẻ nào lúc này phản ứng bản năng đều nhất định là né tránh, nhưng mà hắn biết mình lại không thể né. Trong ngực hắn còn có người, giờ phút này né tránh, tất phải đem cô nương kia lộ ra, một đao kia hạ xuống nàng ắt không còn đường sống!



Đan Siêu hàm răng xiết chặt, trong phút chốc này gương mặt thanh nhiên anh tuấn dưới ánh lửa cùng đao phong chiếu rọi, hiện ra một loại cứng cỏi kiên cường như được tạc bằng nham thạch.



Hắn quay nửa người trên lại, cơ hồ cả người vặn vẹo, hai tay đưa trường kiếm đặt ngang, nghênh đón đao phong…



Keng!



Một kích này, lực cánh tay hung hãn, mà lực thắt lưng càng cường mãnh có thể nói làm cho người ta sợ hãi. Thân kiếm ngăn trở đao phong, trong phút chốc hai binh khí va chạm tuôn ra vô số tia lửa!



Vũ Văn Hổ tâm thần rung động, trường đao rời khỏi tay, trong bóng đêm cùng ánh lửa lập loè văng ra, “Đoạt!” một tiếng thật mạnh cắm ngập vào tường viện cách xa ba thước phía sau!



Mười hai năm!



Vũ Văn Hổ rong ruổi sa trường đã mười hai năm. Đây bình sinh là lần đầu tiên, bị người một kích đánh rơi vũ khí!



Trong phút chốc từ trong lòng hắn nảy lên không chỉ là khó có thể tin, còn có một cảm giác không thể hình dung … là sỉ nhục.



“Ta kêu ngươi thả người, có nghe thấy không… “



Vũ Văn Hổ đất bằng quát lớn, bạo nộ ra tay. Lòng bàn tay như có xích quang hiện lên, vậy mà lại vận mười hai thành chân khí!



Đan Siêu ánh mắt liếc qua, tay phải thu kiếm, tả chưởng ngang nhiên đón nhận, nháy mắt chỉ nghe cả người chấn động – oành!



Người trong vòng ba bước, lập tức có thể nghe được trong tiếng chân khí va chạm cuồn cuộn ẩn chứa tiếng rồng ngâm xa xăm.



Ngay sau đó Vũ Văn Hổ nội lực phản phệ, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, một hơi phun ra máu tươi, văng ra ngoài!



Bùm một tiếng vang thật lớn, Vũ Văn Hổ té ngã trên mặt đất. Cả người dốc hết toàn lực khuỵu chân xuống đất bám trụ, mới miễn cưỡng không bay lộn nhào về phía sau.



Hắn vừa kịch liệt thở dốc, vừa quắc mắt nhìn, chỉ thấy trên hắc mã đang hí vang chạy như bay, người kia chính là đương quay đầu mỉm cười nhìn lên Đan Siêu.



…Nụ cười kia rất cạn, ý cười lại sâu đậm; như là từ trong trong lòng, từ trong đáy mắt không thể che dấu mà thoát ra, như là châu ngọc bảo tàng rốt cục cất dấu không được, từ trong cốc sâu vạn trượng dần hiện ra hào quang sáng chói.



Ngay sau đó tầm mắt của người kia lại quay về hướng Vũ Văn Hổ.



Ánh mắt kia thật sự chỉ là thoáng nhìn cực nhanh mà thôi, đổi là bất luận kẻ nào đều sẽ cho rằng đó là nháy mắt ảo giác.



Nhưng Vũ Văn Hổ biết là không phải.



Trong ánh mắt thoáng nhìn kia tràn ngập địch ý, mang theo tà tính lạnh như băng, như độc xà diễm lệ lại nồng đậm ác ý.



…Lần đầu tiên hắn bị này ánh mắt như thế nhìn chăm chú là bảy năm trước kia, tại Thanh Ninh cung. Năm đó, hắn mới vừa chưởng quản quân quyền lập tức gặp ám sát, tuy rằng may mắn còn sống, bản thân lại bị trọng thương; Tứ đại thế gia liên danh tố giác là do Võ Hậu chủ mưu. Thánh Thượng nghe nói giận dữ, tuyên triệu Hoàng hậu đối chất. Mà lúc đó, Hoàng hậu đối mặt với bằng chứng như núi, lại vẫn mọi cách chống chế cự tuyệt không thừa nhận.



Đang lúc Thánh Thượng tức giận muốn phế hậu, bên cạnh Võ Hậu một thiếu niên ám vệ đột nhiên quỳ xuống, nói: “Ty chức tự thú. Kỳ thật việc này cùng Hoàng hậu không quan hệ. Là ty chức ám sát Vũ Văn đại tướng quân.”



Lúc đó mọi người đều kinh ngạc chấn động, Thánh Thượng không tin, liền hỏi: “Ngươi ám sát Vũ Văn Hổ làm gì?”



Thiếu niên kia ngẩng đầu, trước mặt mọi người tháo xuống mặt nạ. Giữa lúc mọi người bốn phía đều kinh ngạc, y bình tĩnh nói: “Đêm đó Vũ Văn tướng quân say rượu, nghĩ lầm ty chức là nữ tử, bởi vậy có hành động khinh bạc; ty chức chịu nhục nhất thời xúc động, mới ra tay đả thương người.”



“Nếu tướng quân tức giận, bất quá ty chức nguyện ý trảm thủ ngọ môn bồi thường tính mạng, vọng tướng quân thứ tội.”



Nói xong y chuyển hướng Vũ Văn Hổ, cúi người bái một cái thật dài.



Cục diện ngươi chết ta sống cuối cùng biến thành một trò đùa, thu lại bằng kết cục vô cùng xấu hổ cùng ái muội.



Sau đó không người nào lại nhắc tới ngày đó trong Thanh Ninh cung phát sinh cái gì. Tại Đại đường Hoàng thành mỗi ngày đều phong vân tranh đấu, biến hoá kỳ lạ khó lường, chuyện đó rất nhanh đã được mọi người tận lực ngầm hiểu trong lòng mà quên đi.



Nhưng mà Vũ Văn Hổ lại không quên được cái nhìn ngày đó thiếu niên sau khi dập đầu đứng dậy hướng về phía mình.



Giống như ánh đao bởi vì cực kỳ sắc bén mà phá lệ đẹp đẽ, ánh mắt lóe ra rung động lòng người lại tràn ngập ác ý tà tính không chút nào che dấu.



Tạ phủ, tiền viện.



Tạ Vân ở trong tầm mắt Vũ Văn Hổ cười thu hồi ánh mắt. Ngay sau đó Đan Siêu giục ngựa chạy như bay, đao kiếm xung quanh không thể ngăn trở, mở đường giết ra Tạ phủ như một mũi tên nhọn rời cung!