Thanh Long Đồ Đằng

Chương 63 : Mỹ mạo

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Sau khi toàn bộ mã tặc bang lớn nhất trong sa mạc bị huyết tẩy, con đường đoàn người Vu Điền vương đi về phía đông đã khôi phục bình yên. Ngoại trừ ngẫu nhiên có vài tên lưu phỉ nho nhỏ quấy rầy, bất luận tấn công có quy mô gì cũng đều tuyệt tích.



Đan Siêu phong cách hành sự phi thường minh xác: phàm kẻ nào tiến đến quấy rầy một mực tru diệt. Cho dù lưu phỉ có chạy trốn, cũng nhất định truy bắt trảm thủ, mục đích là để trấn nhiếp.



Rất nhanh danh tiếng Định Viễn tướng quân hung thần ác sát truyền khắp sa mạc. Thậm chí vùng Tây châu cũng đều nghe phong thanh, ngay cả muỗi cũng không dám bay qua hướng bên này của bọn họ.



Trong đoàn sứ giả, tất cả mọi người đối Định Viễn tướng quân có chút e ngại. Ngay cả Vu Điền vương một bụng muốn kết giao, cũng không tìm được bất luận cơ hội nào từ vị tướng quân tuổi trẻ cứng cứng rắn lạnh lùng này.



Chỉ có Toa Đạt Lệ công chúa lại khác.



Toa Đạt Lệ ngày đó sau khi chính mắt nhìn thấy mã tặc bị phân thây, nơm nớp lo sợ mà được “hộ tống” quay lại doanh địa, sau đó chỉnh chỉnh một ngày một đêm đều không ăn được cái gì.



Chỉ cần nàng nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ xuất hiện vô số hình ảnh đẫm máu. Lúc thì là tên mã tặc ngực nhô ra một đầu mũi tên, máu tươi bắn toé, ngửa mặt ngã sấp xuống dưới chân mình; Lúc lại là Đan Siêu mặt không đổi sắc trở tay vung kiếm, sống sờ sờ mà chém người thành hai nửa, máu tươi cùng nội tạng đổ ra đầy đất.



Đêm hôm đó Toa Đạt Lệ mấy lần từ trong ác mộng tỉnh lại, vì thế ngày hôm sau quả nhiên phát sốt, khiến cho đoàn sứ giả bị buộc phải dừng hành trình.



Công chúa ngọc thể không tốt, không ai dám tiếp tục hành quân khiến nàng bệnh tình tăng thêm. Bởi vậy mà dừng ở trong sa mạc ba bốn ngày liền. Vu Điền sứ đoàn ngược lại không có cảm giác gì, nhưng chiến mã cần có cỏ khô, quân lính cần nước uống. Toa Đạt Lệ công chúa còn chưa thấy khoẻ, cả người lẫn ngựa đã muốn cạn kiệt lương thực.



Vì thế ngày thứ sáu, Đan Siêu tự mình đến trước lều của Vu Điền vương, lễ phép hỏi: “Công chúa điện hạ bệnh tình như thế nào?”



Vu Điền vương ngồi xếp bằng ở bên cạnh giường của ái nữ, vẻ mặt thập phần khó xử: “Đa tạ Tướng quân quan tâm, Toa Đạt Lệ đã tốt hơn nhiều, chính là còn ăn không vào nổi. Trước mắt y quan một ngày thăm chẩn ba lượt, nói nhiệt độ đã lui, lại tu dưỡng hai ngày liền có thể khởi hành…”



Đan Siêu gật đầu một cái, phát ra mệnh lệnh ngắn gọn hữu lực: “Thỉnh công chúa đứng dậy sơ tẩy, hôm nay nhất định phải khởi hành!”



Tất cả mọi người trong trướng ngây ngẩn cả người. Toa Đạt Lệ công chúa nghiêng người, suy yếu giận dữ nói: “Vì cái gì? Ta đau đầu thực sự, không lẽ chờ đến ngày mai …”



Đan Siêu hơi cúi người, từ trên cao nhìn thẳng vào đôi mắt của Toa Đạt Lệ bởi vì thiêu đốt lửa giận mà có vẻ diễm lệ sáng ngời, nói: “Công chúa!”



“…”



“Sư phụ ta đã từng nói, thế đạo này nữ tử sinh tồn không phải là dễ, bởi vậy sẽ đối nữ nhân phá lệ chiếu cố cùng nhường nhịn. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ những phẩm chất ưu tú của y ta đều không học được, cũng bao gồm cả điểm này.”



“Hôm nay nhất định phải lên đường. Nếu không lập tức khởi hành, toàn bộ số lượng đồ ăn nước uống của Vu Điền sứ đoàn, sẽ từ quân đội thống nhất cấp phát.” Đan Siêu đứng lên, đối diện Vu Điền vương đang trợn mắt há mồm, lễ độ hơi cúi đầu, nói: “Thỉnh điện hạ tam tư hậu hành… xin cáo lui.” (*)



[(*) tam tư hậu hành: suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm]



Nói xong hắn không đợi Vu Điền vương cùng công chúa kịp đưa ra bất luận phản ứng gì, quay đầu liền bước ra khỏi lều.



Toa Đạt Lệ công chúa đau đầu choáng váng, được thị nữ đỡ lên lạc đà, cảm giác chính mình quả thực cũng bị mặt trời chói chang thiêu đốt đến vô lực. Nàng nhìn Đan Siêu đưa lưng lại phía mình cách đó không xa, chỉ cảm thấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên đá cho hắn một cước mới hả dạ.



“Công chúa!” thị nữ thật cẩn thận bưng tới điểm tâm cùng nước pha mật ong, thấp giọng khuyên nhủ: “Thỉnh công chúa ít nhiều cũng dùng một chút đi. Mặt trời…mặt trời nóng đến lợi hại…”



Mấy ngày nay Toa Đạt Lệ hoàn toàn không muốn ăn, chỉ nhìn đến bánh gạo kẹp thịt dê đều có thể nhớ tới thảm cảnh ngày đó huyết nhục khắp nơi, càng ăn không được lại càng suy yếu, bệnh lại càng không thuyên giảm. Nhưng hiện tại bị Đan Siêu ép buộc lên đường, cũng đành phải cố gắng chống đỡ. Nàng gượng ăn vài miếng điểm tâm, uống sạch nước pha mật ong. Đại khái là trong bụng có thức ăn nên tinh thần cũng có chút vực dậy, oán hận mím miệng, đem chén không đưa lại cho thị nữ: “Lại mang một chén nước mật đến!”



Dưới ánh nắng gay gắt, tốc độ bốc hơi cực nhanh, chỉ là xuất mồ hôi cũng có thể mang đi một lượng nước lớn. Toa Đạt Lệ ủ rũ ghé vào trên lạc đà, trái một chén phải một chén cũng không biết uống đến bao nhiêu nước, cho đến buổi tối hạ trại rốt cục mới hết khát.




Ai ngờ chỗ rẽ cuối hành lang có bậc thang, lực chú ý của Toa Đạt Lệ tập trung ở phía sau mình, hoàn toàn không để ý tới, vừa mới đi đến chỗ rẽ liền “…ối!” một tiếng



Đôi giày nhỏ bằng da dê của Toa Đạt Lệ trượt đi, thân thể lúc này mất thăng bằng, thẳng hướng dưới bậc thang ngã xuống!



Trong phút chốc suy nghĩ duy nhất trong đầu Toa Đạt Lệ chính là: cái này khẳng định sẽ ngã đến thực thảm. Nhưng nàng còn chưa kịp làm ra bất luận phản ứng gì, trong lúc điện quang thạch hỏa, cánh tay căng thẳng, được người nhảy lên cao vững vàng đỡ lấy.



“A!”



Toa Đạt Lệ lảo đảo dừng lại, cả người kinh hồn chưa định, vẫn chưa hoàn toàn đứng vững liền như chớp giật quay đầu…



… theo cánh tay mình được đỡ lấy, nàng nhìn thấy một bàn tay thon dài duyên dáng khớp xương phân minh. Sau đó tầm mắt hướng về phía trước, là một khuôn mặt làm cho nàng nháy mắt không biết nên hình dung như thế nào.



Thật là đẹp mắt! nàng nghĩ.



Vẻ đẹp của y cùng Đan tướng quân kiên cường mạnh mẽ lại không giống. Người này ngũ quan bởi vì hoàn mỹ đến mức tận cùng, mà khiến cho người ta tâm sinh ra sợ hãi lãnh đạm.



Toàn thân khoác cẩm bào khiến cho từ bả vai, thắt lưng đến đôi chân dài của y đều hiện ra một loại cao ngạo lạnh thấu xương. Chất vải trắng tinh, tính chất hoàn mỹ, là hàng từ Tây Vực tiến cống, trân quý hiếm thấy. Nhưng gấm vóc sáng bóng này lại không sánh được bằng một phần của khuôn mặt trắng như tuyết.



Nhìn gò má y trắng đến xanh nhạt thấy rõ huyết mạch, Toa Đạt Lệ thậm chí sinh ra suy nghĩ “Người này làn da trong suốt a!”



Toa Đạt Lệ nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu loạn ong ong, còn chưa kịp phản ứng nên làm cái gì bây giờ. Cũng chỉ thấy người nọ đưa đôi mắt với hàng mi dài, đậm từ trên cao nhìn xuống mình.



“…”



Toa Đạt Lệ cho rằng Đan tướng quân giết người như ngóe còn nghiêm túc lãnh khốc đã đủ đáng sợ, giờ phút này mới đột nhiên có loại run rẩy cùng kinh sợ kỳ lạ, từ đáy lòng dâng lên.



Ngay sau đó, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy cái gì.



– Phía sau người nọ có vài vị quan lại đang tất cung tất kính mà đứng, là quan viên của Hồng Lư tự.



“Đa…” Nàng thở hổn hển nhỏ giọng nói: “Đa… đa tạ…”



Người nọ thu hồi ánh mắt, sau đó buông cánh tay nàng ra.



Toa Đạt Lệ lảo đảo một chút mới đứng vững, ý cầu giúp đỡ mà quay đầu nhìn lại – lập tức nàng nhìn thấy Đan Siêu.



Đan Siêu đứng ở dưới cửa hiên, thoạt nhìn có chút kỳ quái.



Tuy là trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, mi phong nhíu lại, môi mỏng mím chặt, tư thế cao ngất giống như dây cung căng thẳng; nhưng Toa Đạt Lệ vẫn cảm thấy trên người hắn có cái gì thực cổ quái, thực khác thường.



Đột nhiên nàng minh bạch. Là ánh mắt.



Nàng chưa từng thấy vị Đan tướng quân dùng ánh mắt như thế, giờ phút này đi gắt gao mà nhìn chằm chằm một người.