Thanh Long Đồ Đằng
Chương 93 : Tình ý
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
Hoàng đế muốn một người sống không có gì lạ, muốn một người chết cũng không có gì kỳ quái. Nhưng muốn cho một anh nhi còn trong tã lót bất sinh bất tử, cái này phi thường khó có thể lý giải.
“Ngươi hỏi ta?” Tạ Vân cười nói.
Đan Siêu gật gật đầu.
“Ta không thể nói cho ngươi biết!”
Câu trả lời này không chút nào ngoài ý liệu của Đan Siêu, hắn khẽ hừ một tiếng trong khoang mũi.
“Tám năm trước nơi Từ Ân tự, ngươi hỏi ta rốt cuộc có phải là cố nhân trong mộng của ngươi không? Nếu lúc ấy ta liền đem hết thảy đều nói thẳng ra, như vậy hôm nay ta và ngươi sẽ ở nơi nào? Ngươi hẳn là đã hồi Mạc Bắc ăn cát, còn ta sợ đã sớm chết ở trongThượng Dương cung.”
“Mà cho dù ăn cát ngươi cũng sống không được lâu. Thiên hậu một khi cầm quyền, vì muốn nhổ cỏ tận gốc, ắt sẽ phái ra rất nhiều sát thủ đi Mạc Bắc săn đầu ngươi treo thưởng…” Tạ Vân mỉm cười nói: “Cho nên, trên đời liền không thể dễ dàng có được đáp án như vậy. Trên con đường tìm kiếm đáp án, ngươi sẽ dần dần phát hiện ra điều trọng yếu hơn.”
Bóng tối mờ ảo sáng sớm dần dần tán đi, ánh sáng mặt trời từ phía chân trời thoáng hiện, ngoài cửa sổ lộ ra một tia nắng trong trẻo.
“Vậy còn ngươi?” Đan Siêu rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi liền không có thời điểm nội tâm mê võng, muốn tìm kiếm đáp án sao, sư phụ?”
Tạ Vân một bên sườn mặt vẫn chiếu vào tấm gương đồng xám xịt mờ ảo, phía bên kia lại được ánh sáng mặt trời mới mọc chiếu lên hình dáng hoàn mỹ trơn bóng, một lúc lâu mới hơi cười lên, lắc lắc đầu: “Không có!”
Kiềm châu xa xôi, trấn nhỏ dưới chân Phục Long sơn tin tức tương đối bế tắc. Hai người tại đây nấn ná mấy ngày đều không có nghe thấy Lạc Dương truyền đến bất cứ tin tức gì, càng không rõ cung biến của Võ Hậu ngày đó kết quả như thế nào.
Rất khó nói Tạ Vân đã qua hơn nửa đời người trong phú quý cẩm tú có thể thích ứng sinh hoạt nơi này hay không, Đan Siêu lại là thực hưởng thụ. Mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài bắt cá, hoặc lên núi kiếm một ít món ăn thôn quê, cùng măng rừng, mộc nhĩ, dược liệu hầm canh. Lúc mặt trời mọc ở trong không khí trong lành của rừng núi mà luyện võ, khi mặt trời lặn lại ra bờ sông đi dạo một chút, cả ngày đều phi thường nhàn nhã.
Tình huống của Tạ Vân dần dần chuyển biến tốt đẹp. Độc tố từ miệng vết thương đã bài xuất hết ra bên ngoài cơ thể. Da thịt nơi bị tên độc sát qua rất nhanh đã khép lại thành vết sẹo dữ tợn.
Thân hình y vẫn duy trì dáng vẻ trẻ tuổi tuyệt đẹp, nhưng toàn thân trên dưới rõ ràng vết thương so với Đan Siêu cũng không kém. Thậm chí những dấu vết còn sót lại ở thắt lưng, hậu tâm hoặc mấy bộ vị trí mạng vẫn cứ không tiếng động mà hiển lộ quá khứ kinh tâm động phách.
Có một buổi tối, lúc y ở trong dục dũng nóng hôi hổi mơ màng muốn ngủ, bỗng nhiên Đan Siêu từ bàn bên cạnh tiến lại, vén lên tóc mai ướt sũng, chỉ vào một vết sẹo ẩn dưới huyệt Thái Dương hỏi: “Đây là như thế nào bị?”
Tạ Vân đưa tay vào trong tóc sờ soạng trong chốc lát, nói: “Là Doãn Khai Dương.”
“Tạ Vân.”
“Ân?”
Đan Siêu tựa hồ có chút trù trừ, một lúc lâu mới mỉm cười, nói: “Năm đó thời điểm tại Mạc Bắc hướng ngươi cầu… cầu yêu, ngươi lại nói đối với ta một chút ý tứ cũng không có, suốt đời này chỉ muốn theo đuổi chính là tọa hưởng phò Chân long, làm quyền thần dưới một người trên vạn người…”
Hắn chính là nói đến thời điểm cuối cùng trước khi từ Mạc Bắc trốn đi, cũng là khởi đầu của một màn máu chảy đầm đìa sau này.
Tạ Vân im lặng không lên tiếng, lại nghe hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi lúc ấy thật sự nghĩ như vậy sao?”
Hai người hô hấp đan xen phập phồng, hồi lâu Tạ Vân mới “Ân” một tiếng, thản nhiên nói: “Cho dù là hào môn thế gia cũng có thể sụp đổ trong một sớm chiều. Công huân trên đời này, không có gì so sánh được với phò chân long.”
“Vậy tình ý của ta đối với ngươi thì sao?”
“…”
“Ta đối với ngươi một lòng một dạ ái mộ, chẳng lẽ so với bất luận cái gì công huân cùng ban thưởng đều không tốt hơn sao?”
Lần này Tạ Vân trầm mặc thật lâu, thậm chí Đan Siêu cho rằng y đã ngủ đi mất, mới bỗng nhiên nghe y cười nhẹ một tiếng: “Không phải như thế.”
“Thiếu niên mê luyến tựa như nhất thời, mà kẻ thượng vị yêu lại như rượu độc trí mạng, càng khắc sâu càng nguy hiểm, không biết khi nào liền sẽ từ trong khoảnh khắc đảo điên thành hận ý cùng căm ghét. Từ xưa đến nay đều là như thế…”
Đan Siêu nghĩ muốn phản bác cái gì, Tạ Vân lại quay đầu ở trên đôi môi mỏng cương nghị của hắn hôn một chút, mềm nhẹ phảng phất như một tiếng thở dài chưa từng ra khỏi miệng: “Ngủ đi!”
Ngày hôm sau.
Triều đình công báo đến Kiềm châu, sau đó giống như gió lốc truyền khắp đại sơn Nam Bắc, đánh vỡ sự bình yên hơn mười ngày nay của khách điếm nơi trấn nhỏ: Ung vương độc sát Thái tử, trong nội phủ dấu diếm vũ khí, mưu toan tại Lạc Dương hành cung khởi binh mưu phản, sự tình bại lộ bị giết;
Hoàng đế bị chấn kinh bệnh tình càng trở nặng, quyết định thoái vị tĩnh dưỡng, ngay hôm đó khởi chiếu lệnh thiên hạ, từ nay về sau để cho Thiên hậu Võ thị lâm triều nhiếp chính.