Thanh Long Đồ Đằng
Chương 95 : Chờ đợi
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
Tạ Vân không nói một lời, cao thấp đánh giá Vũ Văn Hổ.
Tám năm trước Vũ Văn Hổ tự thỉnh chỉ xin đến Lương châu, lại bị Võ hậu chặn ngang một gậy. Việc này khiến Vũ Văn thế gia thâm hận không thôi. Nhưng mà cũng không lâu sau tin tức truyền đến chiến bại thảm hại tại Đại phi xuyên. Năm vạn Đường quân chết sạch, Tiết Nhân Quý bị biếm làm dân thường, Quách Đãi Phong bị miễn tử xoá tên. Vũ Văn Hổ tự nhận tài lãnh binh tuyệt đối không bì kịp hai người này, lại may mắn có thể bảo toàn, thật sự là Tái ông thất mã (*) không biết là phúc hay họa.
[(*): Tích này quá quen rồi, mỗ lười dẫn. Đại ý “coi vậy chớ ko phải vậy, chuyện tưởng xui hoá ra lại may”]
Năm thứ hai, Vũ Văn Hổ phụng mệnh chinh phạt Cao câu lệ, trận đầu đã đại thắng. Chuyện này đối với Kiêu kỵ doanh luôn luôn đóng quân tại kinh thành có thể nói là trân quý đủ đường. Vũ Văn Hổ từ đó về sau tại An đông đô hộ phủ đồn trú chỉnh chỉnh suốt bảy năm. Cho đến hai tháng trước, Lưu Nhân Quỹ dẫn quân qua sông Lư, Vũ Văn Hổ làm phó soái đánh bảy trọng thành khiến Tân La quân đại bại. Sau đó hắn phụng mệnh áp giải Tân La sứ giả quay lại Trường An, nhận được chiếu chiêu an của Võ hậu.
Vũ Văn gia tộc tuy rằng trước giờ đứng trung lập, không nghiêng về phe nào; Nhưng hiện tại Võ hậu cơ bản đã xác định thắng lợi, nếu không đứng vào hàng chính là kẻ ngốc. Mà Vũ Văn Hổ đối với Võ hậu chính là đầu danh trạng. Vì thế, đại sự cơ mật quan trọng bậc nhất Võ hậu sai khiến hắn, chính là đi đến Kiềm châu, mang Tạ Vân trở về.
“Làm sao ngươi biết nơi này?” Tạ Vân hỏi.
Vũ Văn Hổ đáp: “Thiên hậu nói nếu ngươi đi Kiềm châu, nhất định sẽ đến nơi đây.”
Tạ Vân trầm mặc một khắc nhìn bia đá màu đen trước mặt từng chữ đầy bụi đất, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Gia mẫu chỉ là nữ tử thường dân, đảm đương không nổi Kiêu kỵ Đại tướng quân tế bái. Đừng khiến nàng dưới cửu tuyền cũng không an lòng …”
Vũ Văn Hổ hỏi lại: “Trước cái chết không có kẻ sang người hèn. Lệnh đường là trưởng bối, vì sao không đảm đương nổi một lạy này?”
“Trước kia lúc ta mới vừa đi Liêu Đông, tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, cho dù gặp mồ mả cũng thản nhiên phi ngựa bước qua. Hiện giờ từng trải vài năm, thấy qua nhiều sinh tử mới biết được mỗi một tính mạng cũng không phải việc nhỏ…” Vũ Văn Hổ dừng một chút, trầm thấp nói: “Cho dù không phải là mẫu thân ngươi, chỉ là phần mộ vô danh trên đường hành quân, cũng nên thả ngựa chạy chầm chậm.”
Trước mộ bia dâng lên đều là hoa quả tươi. Tuy rằng chỉ là sơn trà táo đỏ bình thường bán đầy ngoài chợ, nhưng trên quả vẫn còn đọng nước, có thể thấy là lâm thời sai người đi vào thành mua, không phải là đồ vật chuẩn bị sẵn để lấy ra diễn trò.
Nếu đổi lại Vũ Văn Hổ năm xưa, ắt hẳn phải trịnh trọng chuẩn bị trước lệ chi (*), anh đào, cho khoái mã đưa tới cố ý khoe khoang bốn phía, chỉ sợ người khắp thiên hạ không biết… Nhưng tác phong hiện giờ lại thu liễm rất nhiều, cho thấy mấy câu cảm khái này của hắn cũng không phải lời đãi bôi.
[(*) lệ chi: quả vải]
“… Ngươi xem ra cũng thăng trầm không ít!” Tạ Vân lười biếng nói.
Vũ Văn Hổ tự giễu mà thở dài: “Đáng tiếc cũng đã chậm.”
Vì sao chậm?
Hắn không nói gì, Tạ Vân tự nhiên cũng sẽ không hỏi.
Tạ Vân đưa tay duỗi ra. Vũ Văn Hổ liếc một ánh mắt ra hiệu, thủ hạ liền lập tức hiểu ý, thắp ba nén hương tiến lên tất cung tất kính mà đưa tới tay y. Tạ Vân cũng không thèm nhìn kẻ nọ lấy một cái, thản nhiên cầm lấy, quỳ gối trên nền đất trước mộ bia, chậm rãi dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi!”
Vũ Văn Hổ sửng sốt: “Cái gì?”
Đan Siêu đi bước một tiến vào trong phòng, ngồi xuống trước bàn, mười ngón tay giao nhau đỡ trán.
Y nhất định sẽ trở về! hắn nghĩ.
Y biết ta đang chờ, y nhất định… sẽ trở về!
Nhưng mà người được chờ đợi kia rốt cuộc cũng không xuất hiện.
Ánh mặt trời từng chút nhạt dần, đêm dài chầm chậm trôi qua, mặt trời ngày mới đã loé dạng đằng Đông. Một buổi sáng bình thường như trăm vạn ngày khác trên thế gian cứ như vậy ập đến, nhưng mà người hắn chờ đợi kia lại không có xuất hiện.
Thời điểm tia nắng đầu tiên tiến qua song cửa sổ, Đan Siêu nhắm hai mắt lại.
Hắn chậm rãi buông bàn tay vẫn đỡ thái dương xuống, năm ngón tay nắm thật chặt thành quyền, tựa hồ dựa vào cái đau đớn do móng tay bấm vào máu thịt, miễn cưỡng đè xuống nỗi đau nào đó càng thêm thâm trầm, phẫn nộ, như hắc ám gào thét nuốt sống tất cả mọi lý trí.
“Trường An…” Hắn gằn từng chữ, âm cuối từ trong khẽ răng thở ra khí tức run rẩy lạnh như băng: “Trường An…!”
Vài thân ảnh ở ngoài cửa canh giữ cả đêm giật mình, sau đó cửa phòng nhẹ gõ, bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Trung niên nam tử hôm qua trên chợ kia chậm rãi đi vào, bất động thanh sắc mà đánh giá Đan Siêu một khắc, trong ánh mắt cẩn thận lóe ra một tia thương hại không thể phát giác, ôm quyền: “Đan đại tướng quân!”
Đan Siêu giương mắt nhìn lại.
Trong phút chốc trong lòng nam tử lại đột nhiên sinh ra cảm giác lạnh cả người. Chỉ thấy vị Đại tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn trước mặt mình này, lại giống như một con mãnh thú đường cùng mà cực độ nóng nảy, cuồng nộ như xé rách máu thịt bị một tia lý trí cuối cùng miễn cưỡng ghìm lại, tùy thời có khả năng gào thét mà xông ra cắn nuốt hết thảy.
“… Tướng quân!” Cổ họng nam tử khô khốc, nuốt ngụm nước miếng, gian nan nói: “Tình thế trước mắt như tên đã trên dây, nguy cơ trùng trùng. Ngài chỉ còn một con đường cuối cùng có thể đi…”
“Ngươi là người nào?” Đan Siêu khàn khàn hỏi.
Nam tử vươn tay, chỉ hướng trong tay áo Đan Siêu mơ hồ lộ ra một đoạn ngọc châu, trên vòng châu còn treo một đầu hổ bằng huyết ngọc màu đỏ.
“Khi Bệ hạ đem đạo hổ phù này ban cho tướng quân ắt đã nói qua. Nếu như Đông đô gặp phải hoạ đao binh, có thể dùng vật ấy tới tìm Anh quốc công Lý Kính Nghiệp, mang binh giải cứu nguy nan cho Thánh giá.”
“Trước mắt mặc dù chiến loạn chưa xảy ra, nhưng Trường An đã rơi vào thế cục nước sôi lửa bỏng, Thánh giá cũng thân hãm trong tù, đúng là thời điểm chúng ta máu chảy đầu rơi tận trung báo quốc…”
Nam tử hít sâu vào một hơi, đón ánh mắt lạnh như băng của Đan Siêu nói: “Tại hạ bất tài, may mắn chiếm địa vị cao, chính là Lý Kính Nghiệp mà Thánh Thượng đã nói.”