Thanh Long Đồ Đằng
Chương 99 : Thần tích
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
“Tạ Vân sống thêm hai trăm năm không chừng cũng có thể lớn như vậy!” Doãn Khai Dương cười nhạo nói.
Đan Siêu: “…”
Doãn Khai Dương chỉ hướng phía trước: “Trong tộc Thanh Long cũng có nhiều chi. Thương thanh cự long trước mắt ngươi này cùng Tạ Vân đồng tông đồng chi, từ cuối đời Tùy đã bắt đầu bảo hộ thành Lạc Dương. Nó chỉ thần phục với người chân đạp Thất tinh, những kẻ xâm chiếm khác đều sẽ rơi vào kết cục đầu mình hai ngả.”
Phương xa long thủ (*) dần dần ngẩng lên, thân hình khổng lồ di động mang theo khí lưu kịch liệt, thậm chí tầng tầng mây trên bầu trời đêm bắt đầu cấp tốc xoay tròn. Nhưng mà làm cho người ta dựng đứng lỗ chân lông chính là, thân hình khổng lồ đang vượt qua bình nguyên thẳng hướng bên này đánh úp lại, đồng tử trong đôi mắt sâu thẳm của nó vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Đan Siêu, không lệch một chút nào!
[(*) mỗ chú một lần nhé: Long thủ: đầu rồng, Long vỹ : đuôi rồng, Long nha: răng rồng, Long huyết: máu rồng, Long thân: mình rồng, Long cảnh: cổ rồng (phần phía trước), Long trảo: vuốt rồng, Long lân: vảy rồng]
“… Nó có thể nhận ra ta?!” Đan Siêu ngạc nhiên hỏi.
Cự long mở ra cái miệng to như chậu máu, quay đầu nhào xuống dưới!
Một cơn lốc thổi quét qua chiến trường, thoáng chốc người ngã ngựa đổ, hàng ngàn hàng vạn bó đuốc đồng thời bị dập tắt, bình nguyên thoáng chốc lâm vào trong bóng đêm khôn cùng.
Quân lính phát ra tiếng kêu sợ hãi, lại không ai có thể nhìn thấy cự long kia đang nhào tới như dời non lấp bể, mà chỉ nghe thấy tiếng ngân phía trên đỉnh đầu vang vọng khắp nơi!
Uỳnh…
Long thủ nhô lên cao nhào xuống. Trong giây phút chỉ mành treo chuông, toàn thân Doãn Khai Dương lóe ra ánh sáng trắng loá của Huyền Vũ đồ đằng. Hắn chợt biến thành một Huyền Vũ to lớn, vọt tới trước nâng lên Đan Siêu, từ trong khe hở của long thủ đang nện xuống mà bay lên trời cao!
“Nó có thể nhận ra ngươi.” Thanh âm lạnh lùng của Doãn Khai Dương ở bên tai vang lên: “Bởi vì nó có thể nhận ra kẻ chân đạp Thất tinh.”
Đan Siêu nắm chặt Thượng phương bảo kiếm nơi thắt lưng, chợt ý thức được cái gì, lại buông ra. Cơ bắp kịch liệt căng thẳng sau lưng ép vào vỏ kiếm bằng bạch giao phía sau, thất tinh Long Uyên leng keng ra khỏi vỏ!
Long thân ở dưới chân nhanh chóng xoay lại, gào thét hướng Huyền Vũ vọt tới, thoáng chốc gần ngay trước mắt.
…Hai động tác lần lượt thay đổi trong phút chốc, Đan Siêu cầm chuôi Long Uyên kiếm, bảy ngôi sao từng cái sáng lên rực rỡ, một kiếm như phá núi nứt biển chém thật mạnh xuống long cảnh!
Lý Kính Nghiệp giãy dụa bò ra khỏi cáng, khiếp sợ mà mở lớn đôi mắt.
Cuối bình nguyên phía xa, thành Lạc Dương phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Tường thành sụp.
Một tòa tường thành phòng thủ kiên cố mưa gió trăm năm, cứ như vậy ở trong khoảnh khắc, hóa thành từng khối gạch ngói.
“Giết…!”
“Giết…!!”
” Giết…!!!”
Tiếng kèn xung trận vang vọng bình nguyên bát ngát, mười vạn đại quân hội tụ thành nước lũ, vũ tiễn đầy trời theo ánh lửa bao phủ Đông đô Lạc Dương!
Thượng Dương cung.
Nóc nhà sụp đổ từng mảng. Đan Siêu một kiếm cắm vào mái ngói lưu ly, mượn lực đứng lên. Hắn thuận tay lau mặt và đầu cổ đầy máu, giương mắt chỉ thấy Thanh Long trên đỉnh đầu mình di chuyển vòng quanh, toả ra vô số hào quang vàng óng rực rỡ.
Nơi đây là chỗ cao nhất của Đông đô hành cung, cũng là nóc điện của đương triều Hoàng đế.
Đan Siêu cầm trong tay Long Uyên, đứng hướng về phía Đông. Cho dù cách thật xa, đều có thể rõ ràng nhìn thấy phía sau hắn trong trời đêm thăm thẳm, Bắc đẩu tinh tú đang theo Thanh Long uốn lượn mà từng ngôi từng ngôi thắp sáng.
“Hô…hô…hô…”
Tiếng rồng ngâm chấn động Cửu Châu. Thanh Long đưa mắt nhìn đô thành dưới chân mình đã bảo hộ hơn trăm năm lần cuối. Hiện giờ giang sơn đã đổi chủ, nó cũng không quay đầu lại, xông lên chín tầng trời, biến mất trong màn đêm.