Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 316 : Ở trước mặt đây là một cậu chủ khôi ngô tuấn tú
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Trước biểu hiện sốt sắng từ Tưởng, Tằm buồn cười rồi chậm rãi mở tờ giấy ra xem. Quả nhiên là thơ tình. Nét bút thanh thoát, lời thơ ý nhị nhưng rõ ràng mang nỗi niềm thương nhớ. Tằm muốn phá cậu chơi liền đọc to lên vài dòng thơ. Hiển nhiên, Tưởng lúng túng lẫn khó xử vô cùng, và liên tục yêu cầu:
"Đừng đọc nữa! Ta bảo dừng lại! Trả lại cho ta mau!"
Nhận ra cậu chủ bắt đầu nổi giận, Tằm ngừng đọc, quay qua mỉm cười:
"Tằm sẽ trả, với điều kiện cậu phải trả lời là có phải cậu để ý ai rồi không?"
Tưởng định nói dối cho qua chuyện nhưng biết sẽ không dễ dàng qua mắt Tằm nên chỉ còn cách thừa nhận:
"Phải, ta đang để ý một người... Ngươi vừa lòng chưa, trả bài thơ cho ta!"
"Khoan đã, Tằm chưa hỏi hết mà. Cô gái mà cậu để ý là con nhà ai thế ạ? Cô ấy có biết cậu thầm thương trộm nhớ mình không? Cậu đã bày tỏ chưa?"
Thấy Tưởng có vẻ chẳng muốn trả lời, Tằm giơ bài thơ tình lên, cốt nhắc nhở. Và đúng là Tằm cao tay, Tưởng bị dồn đến chân tường, sau cùng đành nói rằng:
"Ngươi phải hứa, nếu ta trả lời xong ba câu này thì sẽ trả nó cho ta."
Tằm gật đầu. Thở dài một tiếng, Tưởng bước đến trước mặt Tằm, nói khẽ:
"Cô ấy không biết ta thương thầm trộm nhớ gì cả vì tính tình rất vô tư. Ta cũng không thể bày tỏ vì có nỗi khổ riêng."
Tằm nghiêng đầu, nỗi khổ gì vậy cậu?
"Ngươi hứa trả bài thơ cho ta mà, mau lên!"
Dứt lời, Tưởng chồm người đến với tay định giật lấy tờ giấy. Nhưng Tằm cứng đầu không chịu, quyết lật lọng cho đến khi giải tỏa được thắc mắc kia. Chính vì thế, cả hai giằng co qua lại. Mãi đến lúc, Tằm trượt chân liền ngã ra sau lưng dựa vào cây cổ thụ. Đối diện, Tưởng cũng mất đà ngã về phía trước.
Sau khi hoàn hồn, hai người mới phát hiện đối phương đang áp sát vào mình. Tưởng nhìn Tằm, Tằm cũng vậy. Ánh mắt họ hướng vào nhau chăm chú, nửa bất ngờ nửa ngạc nhiên. Tựa hồ vào lúc đó, mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn tồn tại duy nhất gương mặt của người kia trong mắt.
"Giống như cậu đang tương tư ai vậy. Chị từng trải qua, nhìn là nhận ra."
Tằm cười cười, hay thế ạ. Thấy Tằm chẳng có vẻ gì bất ngờ hay tò mò, chị Hỷ hỏi, em không khó chịu sao? Vốn biết rõ Liêm tương tư ai nên Tằm bình thản:
"Sao em phải như vậy ạ?"
"Em và cậu Liêm là thanh mai trúc mã, trông rất đẹp đôi. Ông với bà Ba cũng có ý nhắm em làm con dâu. Với, chẳng phải em thích cậu Liêm à?"
Câu hỏi của chị Hỷ bất giác khiến Tằm suy nghĩ. Tằm và Liêm lớn lên bên nhau, cùng đi học cùng đàm đạo văn chương, như đôi thanh mai trúc mã đúng nghĩa và thật là Tằm có sự cảm mến dành cho cậu. Nhưng nhiều lúc, Tằm cảm nhận sự xa cách giữa hai người. Nhất là sau buổi trưa ba năm trước, Tằm đã nghĩ Liêm không phải ôn nhu mà là lãnh đạm với mọi người.
"Từ nhỏ, cậu Liêm đã đối xử tốt với em, em luôn mang trong lòng sự biết ơn. Đối với em, cậu ấy giống một vì sao trên trời. Xa xôi và xinh đẹp, vì vậy em chẳng dám nghĩ sẽ chạm tay đến."
Nghe Tằm tâm sự thế, chị Hỷ ngạc nhiên chốc lát rồi hỏi, đó không phải là sự cảm kích ngưỡng mộ ư? Tằm ngừng lại. Vẻ như lần nữa, lời nói từ chị Hỷ làm Tằm phải suy ngẫm. Dường như một tiếng chuông khai thông vừa đánh lên trong đầu. Nhưng ý nghĩ chỉ vụt thoáng qua vì Tằm lại nghe chị Hỷ nhắc đến Tưởng:
"Nói về cậu Tưởng thì mới lạ lùng. Tự dưng ba năm trước đột nhiên thay đổi, còn đỗ khoa thi nữa chứ. Chắc có ẩn tình gì đây. Em nghĩ sao về cậu ấy?"
Đột nhiên, sự việc sáng nay xuất hiện trong đầu. Tằm nhớ đến gương mặt xa lạ và đôi mắt ấm áp đó, tâm trạng bất ổn đến nỗi vô ý cắt dao trúng vào tay. Chị Hỷ sốt sắng hỏi han. Tằm đưa ngón tay lên môi ngậm, lắc đầu muốn nói không sao.
Đầu giờ Thân, Tằm bước vào thư phòng, tình cờ bắt gặp Liêm ngủ quên bên bàn học. Tằm ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên một người chăm chỉ học hành như cậu lại có thể gục đầu xuống sách vở thế kia. Chẳng rõ do mệt mỏi hay vì gặp phải chuyện ưu phiền gì. Tằm chậm rãi bước đến, lấy áo khoác đắp lên người Liêm.
Liêm thoáng cựa mình, nhưng chưa tỉnh dậy. Tằm thấy đôi môi đó cử động nhẹ, như thể đang nói mớ. Tằm khẽ khàng cúi xuống gần hơn, lắng tai nghe. Là tên một người con gái. Đôi mắt Tằm đứng yên trong thoáng chốc, tiếp theo thì dịu lại.
Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tằm chăm chú nhìn Liêm. Bất giác, bao nhiêu chuyện ngày xa xưa ùa về. Nào là lần đầu tiên Tằm bước chân vào nhà họ Triệu, rồi khoảng thời gian ấu thơ cùng Liêm trải qua nhiều việc và cả cảm giác dành cho cậu. Chính điều này làm Tằm lại nhớ đến lời chị Hỷ.
"Đó không phải là sự cảm kích ngưỡng mộ ư?"
Khi ấy, Tằm đã ngồi suốt một canh giờ chỉ để nhìn Liêm và hồi tưởng. Dường như lòng Tằm đang dần hiểu ra điều mà suốt sáu năm qua chưa lần nào tỏ tường.