Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 420 : BIẾN CỐ - Biến cố và trùng phùng

Ngày đăng: 17:44 18/04/20


Tưởng bây giờ là bao giờ,



Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao.



Giọt châu thánh thót nghẹn bào,



Mừng mừng tủi tủi xiết bao là tình.(13)



====================================



Năm Tân Mùi (1811). Hai mùa xuân lặng lẽ lại trôi qua.



Tầm trưa vào đầu giờ Ngọ, ở dãy nhà học của Đốc Học Đường, học trò lần lượt ra về sau khi kết thúc buổi học sáng. Những chàng trai tuổi đôi mươi ăn vận nhã nhặn, mặt mũi thông minh thật đúng là dáng vẻ của nhân tài trường quốc học, tay ôm tập vở vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Hầu như họ luôn bàn luận về bài học hoặc đàm đạo thơ văn. Và trong số đó có cả Tưởng.



Hai năm trước lên kinh thành thi vào Đốc Học Đường, Tưởng đỗ. Chính thức trở thành Giám sinh, đời cậu sang trang mới. Triệu xã trưởng có người bằng hữu là thương nhân sống trên kinh thành, nhận được thư nên vui vẻ để Tưởng tá túc tại nhà để đi học chờ khoa thi. Ngày ngày đến trường chăm chỉ học hành, làm thơ viết văn cùng bằng hữu, cuộc sống của Tưởng hoàn toàn thay đổi.



Tưởng về nhà, vừa hay lại nghe người làm trong nhà vị thương nhân nọ bảo có người của Triệu gia đến tận đây xin gặp cậu vì chuyện rất gấp. Lúc vào phòng chính, cậu mới biết đấy là Ngãi. Nhác thấy cậu chủ, hắn lập tức chạy đến quỳ xuống trước mặt khóc lóc: "Cậu ơi con đã đi suốt mấy ngày mấy đêm mới đến được đây. Cậu mau mau về nhà đi ạ, ông với bà xảy ra chuyện rồi!".



"Ngươi nói rõ xem nào, cha và mẹ ta đã gặp chuyện gì?" Tưởng hết sức lo lắng.



"Thưa, ông ngã bệnh nằm suốt trên giường, thầy lang nói ông bệnh nặng lắm! Còn bà Ba thì nhốt mình trong phòng, nhiều ngày không chịu ăn uống!"



"Tại sao lại như vậy?"



"Dạ, là vì chuyện cậu Liêm! Tháng trước, cậu Liêm bỏ nhà đi rồi ạ!"




"Cậu Liêm chẳng có lỗi gì với Tằm cả vì Tằm biết cậu ấy thương cô Ái từ lâu rồi, là lần đầu tiên Triệu gia đi xem đoàn Hồng Đào hát."



Tưởng vô cùng kinh ngạc. Liêm đã thương Ái ngay lần gặp đầu tiên đó ư? Lẽ nào là tiếng sét ái tình? Và hơn hết, Tằm lại biết rất rõ chuyện của họ.



"Tại sao ngươi không nói ta biết?"



"Vì khi ấy cậu Liêm chưa muốn ai biết điều này."



"Thế lý gì ngươi để mặc như thế? Phải ngăn cản chứ?"



"Đã là duyên phận làm sao ngăn cản được."



"Nhưng ngươi thương anh ấy còn gì."



Tằm tiếp tục nhìn Tưởng không chớp mắt, miệng lại nói ra lời lẽ đầy lạ lùng:



"Bắt đầu từ hai năm trước, Tằm đã luôn chờ đợi một người khác..."



-------------------------------------------------



Chú thích:



(13) Trích trong Lưu Hương ký của Hồ Xuân Hương. Hàm ý nói về cuộc tái ngộ của một mối tình.