Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 428 : Người đàn bà tham vọng bước chân vào nhà họ Triệu
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Rời khỏi phòng, hai anh em cùng rảo bước. Liêm hỏi Tưởng về tình hình hiện tại. Tưởng kể lại tất cả mọi chuyện. Khi cậu vừa dứt lời, Liêm cười bảo rằng:
"Thật là, mọi chuyện chẳng thể nào đoán trước được. Em trở thành Giám sinh của Đốc Học Đường, rồi lại thay cha giữ chức xã trưởng. Điều bất ngờ nhất là em và Tằm đã nên duyên vợ chồng trong khi ngày trước, em luôn tỏ ra ghét Tằm."
"Chính em cũng không ngờ mọi thứ lại xoay vần theo hướng này." Giọng Tưởng đều đều, "Chuyện anh phải lòng cô Ái rồi bỏ nhà ra đi, càng khiến em kinh ngạc hơn. Nhưng thôi, bây giờ anh đã trở về, nhà ta đoàn tụ thế này là tốt rồi."
Liêm gật đầu dù lòng vẫn thấy nặng nề trước tình cảnh của cha.
Sau khi dặn dò thằng Ngãi xong, Tằm quay sang Ái đang ngồi trên giường, nói:
"Chị cứ nằm nghỉ cho khỏe nếu cần gì thì gọi người làm đến giúp."
Ái khẽ nói cảm ơn trước khi Tằm rời khỏi phòng. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại thì dáng vẻ rụt rè ấy biến mất, gương mặt trở nên sắc sảo và đầy suy tư.
Ái đưa mắt quan sát căn phòng rộng lớn với nhiều vật dụng sang trọng, đây sẽ là nơi ở của hai vợ chồng cô. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ được bước chân vào nhà họ Triệu nữa, hóa ra trời vẫn còn thương xót cô. Cố công làm bao nhiêu việc từ đó đến nay, mục đích cũng chỉ là muốn làm mợ Hai trong ngôi nhà quyền thế này.
Thực chất, Ái đâu phải người tầm thường. Cô đào hát tài sắc đi ngược xuôi khắp dải miền Nam Bắc đó chẳng những rất mưu tính mà còn tham vọng. Lần đầu tiên gặp Liêm, đúng là Ái có cảm mến dáng vẻ thanh tú nho nhã ấy tuy nhiên điều quan trọng nhất vẫn là về gia thế của cậu. Ái không muốn rong ruổi nay đây mai đó, bán lời ca tiếng hát nữa nên dùng đủ cách để giữ Liêm bên cạnh.
Liêm mê Ái như điếu đổ. Ái biết nên bày cho cậu cái trò bỏ nhà đi khi vấp phải sự phản đối kịch liệt từ Triệu xã trưởng với bà Ba. Sau đó, cô vui mừng khôn xiết vì mình đã mang thai, và lần nữa cô đề nghị Liêm trở về nhà họ Triệu để cho con nhận tổ tông. Đây là đứa cháu đích tôn, lẽ nào Triệu xã trưởng không nhận. Đáng lý mọi việc đã có thể êm xuôi, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thứ nhất, Tưởng đột nhiên trở về, đã thế còn lấy Tằm. Thứ hai, Triệu xã trưởng lâm bệnh nặng và chính vì vậy mà mọi quyền hành trong nhà gần như nằm trong tay Tưởng. Thế thì Liêm trở về còn địa vị gì trong nhà họ Triệu chứ? Đáng ra là con trai trưởng của dòng họ thế mà giờ cậu lại giống như kẻ ăn nhờ ở đậu trong nhà. Tưởng là người như thế nào, Ái còn chưa biết được.
"Xã Thổ nằm trong những vùng thuộc quản lý của quan tri phủ nên ta biết về nó cũng là lẽ đương nhiên. Ngươi cũng không tồi, làm xã trưởng chưa được bao lâu đã nắm tường tận vùng này rồi. Chị Quyên quả nói chẳng sai, ngươi đúng là thông minh."
Tưởng khó hiểu, Kiên biết nhưng vẫn chẳng nhìn sang đối phương.
"Lúc nào cũng nhắc đến ngươi, bao nhiêu năm qua vẫn vậy, chị Quyên cứ chờ đợi và mong đến ngày trùng phùng. Ta thường thắc mắc, rốt cuộc Triệu Tưởng là người thế nào, đó là một phần lý do ta đến đây."
"Tôi không hề biết, cô Quyên lại nặng lòng với mình như vậy. Sự thật tôi cũng cảm thấy có lỗi, như thể tôi đã phụ một tấm chân tình."
"Ngươi không có lỗi, chị Quyên cũng thế, chẳng qua là do số phận trêu ngươi thôi. Tình cảm khó dừng lại, giống như ta đối với chị Quyên..."
Kiên bỏ lửng câu nói, đôi mắt xa xăm dõi theo cánh chim cuối trời. Tình thầm cũng hệt như đôi cánh ấy, xa vời vợi, dù cố bao nhiêu cũng chẳng với tay đến được. Chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn người mà ta thương mến, tuy gần mà hóa ra xa cách nghìn trùng.
Dẫu không nghe hết nhưng Tưởng hiểu nỗi lòng của Kiên. Chẳng qua vì là người từng trải nên thấu hiểu, mà càng hiểu thì càng thêm xót xa.
***
Tưởng về đến nhà, đúng lúc thấy mọi người đang ngồi dưới mái đình ngoài hè nói cười vui vẻ như thể vừa có chuyện mừng. Cậu nhanh chóng bước đến. Vừa trông thấy cậu là bà Hai đã cười, "về rồi đây này". Tưởng còn chưa kịp hiểu gì thì Ngãi lanh chanh báo ngay với giọng hớn hở lắm:
"Con xin chúc mừng cậu! Mợ đã mang thai rồi!"