Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 642 : Bà Hai phát hiện gói thuốc
Ngày đăng: 17:44 18/04/20
Thầy lang mau chóng được mời đến. Vừa bắt mạch xong, ông lắc đầu ra điều thương tiếc, Triệu xã trưởng tắt thở rồi. Bấy giờ Ái mới vờ khóc lóc, kể rằng mình vào phòng thăm cha thì thấy ông tỉnh dậy tự lúc nào, cả người căng cứng còn tay chân quờ quạng. Miệng ông há rộng như bị đè ngộp, nên cô liền gọi mọi người.
Bà Hai lập tức ngất đi, còn bà Ba với bà Tư gục xuống ôm xác chồng, bật khóc tức tưởi. Họ gào lên nức nở. Tằm vừa khóc vừa đỡ lấy hai mẹ, không ngừng nói lời an ủi. Đám người làm trên dưới cũng thút thít. Không ngờ ông lại ra đi sớm thế. Vài ngày trước hay tin ông sắp khỏi bệnh, ai nấy đều vui mừng nào ngờ... Trước là chuyện Tằm bị sẩy thai, nay lại đến Triệu xã trưởng bất ngờ qua đời. Nhà họ Triệu đang đối mặt với những bi kịch chồng chất.
Đúng lúc cửa phòng mở, Liêm và Tưởng xuất hiện. Thấy người nào người nấy nước mắt đầm đìa, các mẹ lại ôm cha khóc đau đớn, hai anh em như đoán ra mọi chuyện vì vậy đã đứng lặng đi trong chốc lát. Tiếp, họ lao đến bên Triệu xã trưởng, liên tục gọi cha bằng chất giọng nghẹn ngào. Cái chết của ông quá đột ngột!
Trong khi mọi người trên dưới đều than khóc thì Ái kín đáo mỉm cười. Đáng lý, cô chưa muốn ra tay sớm như vậy, có trách thì trách ông Trời đã cho Triệu xã trưởng mở mắt vào đúng lúc đó. Hết cách, Ái đành xuống tay diệt trừ hậu họa. Thôi thì xem như cô nàng độc ác này trừ khử xong kẻ ngáng đường to lớn nhất.
Không chỉ Ái đang chìm trong dòng suy nghĩ riêng mà còn có Tằm. Chỉ là cô cảm giác cái chết của cha chồng mang chút gì đấy khó hiểu. Lý do gì một người đang sắp khỏi bệnh lại đột nhiên bị khó thở mà chết. Một nỗi nghi hoặc bắt đầu hình thành khi Tằm vô tình bắt gặp nét mặt thản nhiên của Ái với những giọt nước mắt và cả chiếc gối kê đầu nằm im lìm dưới đất.
***
Tất cả người trong xã Thổ đều kinh ngạc khi hay tin Triệu xã trưởng mất. Năm ngoái, ai nấy đều biết ông ngã bệnh vì chuyện của Liêm, sau đó thì nghe ông đang khỏe dần nhưng giờ lại báo tin là mất. Người ta tiếp tục bàn ra bàn vào.
Hết chuyện Liêm, rồi đến Tằm và giờ là Triệu xã trưởng, xem ra nhà họ Triệu gặp phải năm "đại hạn" rồi.
Cùng với mấy lời bàn tán không ngớt, là đám tang của Triệu xã trưởng được diễn ra. Những người thuộc nhà họ Triệu, dù ở phương xa, cũng về đây tề tựu đông đủ. Buổi sáng ấy, trong ngôi nhà to lớn quyền thế này tràn ngập bầu không khí tang thương đau buồn cùng tiếng khóc than của già trẻ lớn bé. Đám tang của xã trưởng kéo dài năm ngày năm đêm.
Rạng sáng ngày thứ sáu, linh cữu của Triệu xã trưởng được đưa đi. Theo tập tục nhà họ Triệu, khi ai chết đều phải hỏa táng và đem tro cốt vào Chùa, nơi có chỗ thờ cúng dành riêng cho họ Triệu, gia tộc lâu đời lẫn quyền thế ở xã Thổ. Dưới ánh nắng buổi sớm, dòng người đưa tiễn cất bước cúi đầu lặng thinh. Người già, lớn nhỏ kháo nhau đi xem, trẻ con cũng chen vào ké mắt coi thử cái đám tang lớn này.
Đang ngồi trải lòng với cỏ cây, lắng nghe tiếng gió thổi êm dịu, bà Hai chợt trông cảnh thằng Cửu, cũng là một người làm trong nhà, đốt rác dưới gốc cây. Mùi khói khét lẹt. Thấy tên người làm, bà lại nhớ đến Ngãi và chuyện xạ hương có trong chén thuốc bổ của Tằm. Chồng đột ngột qua đời, khiến bà chẳng còn nhớ gì về việc này nữa. Giờ phải quên hết đau buồn, tỉnh táo lại để mà tìm ra chân tướng vụ việc kỳ quặc này.
Thực tình, bà Hai không nghĩ thủ phạm là thằng Ngãi. Hắn vào Triệu gia từ bé, cả nhà lại chịu ơn xã trưởng, chẳng lý gì lấy oán báo ơn. Vả lại, Ngãi theo hầu ông và các bà, hai cậu chủ lâu rồi đâu có xảy ra chuyện gì. Đối với Tằm, hắn cũng kính cẩn. Tóm lại bà tin thằng Ngãi không làm chuyện có lỗi với Triệu gia. Kẻ còn lại là Ni.
Tuy bảo Ni mới biết Tằm nhưng dẫu sao con bé cũng mới vào nhà họ Triệu, bản tính thực thế nào bà chưa biết được. Mà rõ ràng, từ ngày Ni vào nhà này thì bao nhiêu chuyện xảy đến. Lúc này bà Hai càng thêm nghi hoặc con bé ấy. Nhưng đấy chỉ là bà suy đoán thôi, chưa có chứng cớ gì. Biết đâu, thủ phạm hại Tằm lại là người khác nữa.
"Sao lại có gói thuốc gì ở đây?"
Tiếng Cửu vang lên khó hiểu, kéo sự chú ý của bà Hai về phía gói giấy nhỏ trong tay hắn. Khi đó một linh cảm khác thường dấy lên, mách bảo bà hãy xem thử đó là gì.
"Cửu, mau đưa gói thuốc cho ta xem."
Bấy giờ Cửu mới phát hiện bà Hai ngồi gần đấy tự lúc nào, liền chạy đến chỗ bà thưa một tiếng. Bà đưa tay ra, Cửu đặt ngay vào đó gói giấy kia. Đấy là một gói hình vuông nhỏ, giấy vàng có đóng mộc đỏ chữ Tàu, bên trong là một ít bột thuốc. Bà đưa lên mũi ngửi, một mùi thơm nồng xộc lên. Đảo mắt, bà hỏi Cửu gói giấy này ở đâu ra.
"Dạ, con thấy nó ở trong xấp vải cũ của mợ Ái, ban nãy mợ bảo con đem đốt."
Bà Hai ngạc nhiên thoáng chốc. Sao có thể quên cô đào đó chứ? Dường như trong đầu xuất hiện sự gợi ý tình cờ, để rồi bà lập tức yêu cầu Cửu tìm cho ra tiệm thuốc có gói giấy lạ lùng này. Bà không quên dặn hắn phải giữ bí mật việc kiếm tìm này.