Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Chương 762 : Mối duyên tình sâu đậm như vậy mà có thể dễ dàng từ bỏ sao?
Ngày đăng: 17:45 18/04/20
Từ ngày trò chuyện với thầy lang Phiệc, Liêm thường xuyên đến Chùa, phần vì muốn tâm sự với ông phần muốn làm công quả và tìm sự thanh tịnh nơi cửa Phật. Ngày qua ngày nghe những tiếng tung kinh, cậu thấy lòng mình nhẹ nhõm như trút bỏ hết gánh nặng phiền não, tìm ra ánh sáng dịu kỳ của sự từ bi bác ái. Ngoài ra, Liêm còn học theo thầy lang Phiệc về y thuật.
"Chuyện của cậu Tưởng thế nào rồi?" Thầy lang Phiệc bào chế thuốc, chợt hỏi.
Rời mắt khỏi kinh Phật, Liêm nhớ đến tình hình chẳng mất sáng sủa của em, thở dài lắc đầu. Thầy lang Phiệc không nói gì, tiếp tục cầm chày nhỏ giã mấy lá thuốc, bản thân cũng hiểu phần nào. Dù rất khẽ, ông vẫn nghe rõ tiếng lòng nặng nề của Liêm.
"Trời không phụ người có lòng, người tốt ắt hẳn sẽ tai qua nạn khỏi."
"Có thật thế không?" Liêm tự dưng buột miệng, "Vật chứng, nhân chứng đều có đủ. Dù em trai tôi thực sự oan ức thì trước những sự thật ngang trái ấy liệu ai sẽ hiểu?"
Thấy Liêm cầm trên tay cuốn kinh Phật mà lòng chứa đầy sự hoài nghi về lẽ công bằng ở đời thì ông ngừng lại, nhẹ nhàng ngước nhìn bảo:
"Trên đời, ai cũng phải trải qua kiếp nạn, dù lớn hay nhỏ. Tất cả đều do nhân quả tạo nên. Nhìn bề ngoài có vẻ bất công thế đấy nhưng kỳ thực là do mình gây tội nên mới gặp báo ứng."
Liêm lắng nghe từng lời khai thông tĩnh tại từ thầy lang Phiệc. Kiếp nạn của đời người, rốt cuộc lại là nhân quả làm nên. Khi hiểu ra điều đó, hẳn ta bớt oán trách người mà tu tâm dưỡng tánh.
Một bàn tay đặt lên vai, Liêm trông nụ cười hiền hậu kia, ông khuyên nhủ nếu Tưởng có công đức thì nhất định thoát khỏi tai kiếp. Qua được đại nạn này rồi, cậu sẽ hạnh phúc.
Liêm chậm rãi ngước nhìn tượng Phật Thích Ca đang ngồi yên tĩnh tại, nở nụ cười dịu hiền và trải lòng từ bi đến chúng sinh. Tin vào thiện tâm ắt gặp được thiện nhân.
***
Lúc này, Tằm đang gặp Quyên. Theo lời khẩn khoản của Tưởng, Quyên đến tìm Tằm. Ngồi bên nhau gần nửa canh giờ, hai người chẳng lên tiếng với nhau lời nào. Vốn dĩ họ không phải bằng hữu hay chị em thân thiết, mà trước giờ mối quan hệ này chỉ thông qua một người nam nhân. Cũng có thể Tằm và Quyên đều đang chìm trong niềm đau riêng về Kiên và Tưởng.
"Tất cả là lỗi ở Tằm." Câu đầu tiên Tằm nói nghe thật kỳ lạ, "Nếu Tằm không biên thư nhờ cậu Kiên về xã Thổ thì cậu ấy đã không bị giết và Tưởng chẳng phải chịu oan."
"Mình có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau? Khi đó cả hai vẫn còn nhỏ, mình không bao giờ muốn xem em là em gái. Và mình đã thầm thương em suốt ngần ấy năm, chúng ta lại cùng nhau trải qua xa cách đợi chờ mới nên nghĩa vợ chồng. Một mối lương duyên dài như vậy mà một hai câu từ bỏ là xong ư? Chỉ một mảnh giấy hưu thư là kết thúc sao? Em và mình có thể nỡ lòng buông bỏ duyên tình này...?"
Tưởng nhắm mắt, một giọt lệ trong suốt chẳng thể giữ được, rơi xuống con chữ loang lổ. Tằm nói đúng, làm sao Tưởng nỡ nhẫn tâm buông bỏ một lương duyên đậm sâu như vậy. Tâm can nào chịu xiết nhưng cậu không biết phải làm sao khi bản thân khó giữ được mạng sống, và Tằm sẽ chịu cảnh cô quạnh đến hết đời khi tuổi còn trẻ.
Lắng nghe tiếng khóc của đôi vợ chồng trẻ, Quyên thấy xót xa vô cùng. Và hẳn vào khoảnh khắc này, cô cũng hiểu ra vì sao mình không chiếm được trái tim Tưởng. Như Tằm nói, duyên tình giữa họ đã có từ lâu rồi, bất cứ ai cũng chẳng thể chen vào.
Lấy chiếc bút trong tay Tưởng ra, Tằm mau chóng đặt bàn tay đó lên bụng mình.
"Em có thai rồi, mình biết không?"
Tưởng kinh ngạc, hết nhìn Tằm rồi lại nhìn xuống bụng vợ. Cậu sắp có con, một sinh linh bé bỏng đang thành hình. Đôi mắt bỗng chốc ánh lên niềm vui lớn lao, tay xoa nhẹ bụng Tằm, Tưởng thấy hạnh phúc nhưng đồng thời cũng đớn đau vô vàn.
***
Liêm vừa bước vào nhà thì vô tình gặp Quyên. Ngạc nhiên chốc lát, cậu liền nói:
"Mong cô Quyên hãy cứu giúp Tưởng!"
Mí mắt chùng xuống, Quyên đáp ngay cả mình cũng lực bất tòng tâm. Liêm lắc đầu: "Chỉ cần có cơ hội thì mong cô Quyên ra tay giúp Tưởng, chỉ cô mới làm được!". Trông vẻ im lặng từ đối phương, Liêm bỗng bảo rõ ràng:
"Cô Quyên làm vậy nghĩa là đáp ứng tâm nguyện của cậu Kiên."
Quyên chớp mắt, vẫn chưa hiểu. Chậm rãi, Liêm kể lại một chuyện. Không rõ câu chuyện ấy như thế nào, chỉ biết rằng, sau đó Quyên đã rời khỏi nhà họ Triệu với gương mặt đã khô lệ và trong tay nắm giữ miếng ngọc của Kiên.