Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 28 : Nhặt giày cho ta!

Ngày đăng: 17:44 18/04/20


Trưa đó, nhân lúc mọi người đã ngủ, Tưởng âm thầm đi ra nhà củi. Nhìn trước nhìn sau, cậu bước đến bên ô cửa sổ nhỏ xíu, cất giọng gọi khẽ. Rất nhanh, gương mặt Tằm xuất hiện đằng sau mấy thanh gỗ chắn ngang, ngạc nhiên:



"Sao cậu lại ra đây?"



"Ta đến thăm ngươi chứ còn gì nữa." Tưởng hỏi nhỏ, "ngươi bị cha ta đánh đau lắm phải không?"



"Không đau ạ."



"Ngươi đừng nói dối. Ta bị cha đánh hoài, nên biết mà. Ban nãy ngươi cố gắng kìm nước mắt chứ gì."



Tằm cúi đầu, không nói. Nhìn nhìn một lúc, Tưởng khó hiểu hỏi:



"Tại sao... ngươi lại nhận tội thay ta? Lại còn ngăn ta nói ra sự thật."



Tằm khẽ khàng ngước lên, vì Tằm biết cậu sợ bị ông cấm không cho đến võ quán nữa. Tưởng nhíu mày:



"Thế thì sao? Chẳng phải mọi ngày ta luôn đối xử tệ với ngươi à? Sao ngươi còn giúp ta chứ? Ngươi ghét ta mà!"



Tức thì Tằm lắc đầu:



"Tằm không có ghét cậu... Lúc đó, Tằm chỉ nghĩ là mình không thể bỏ mặc cậu như vậy được."



Tưởng tròn xoe mắt. Sao thế nhỉ? Cậu luôn tỏ ra khó chịu, ghét bỏ, thậm chí làm những hành động không tốt với Tằm vậy mà nhỏ chẳng hề ghét cậu, lại còn không muốn bỏ mặc cậu một mình khi ấy. Tưởng quá đỗi bất ngờ. Đến lúc này, cậu chủ đó tự hỏi, là vì mình đã chối bỏ lòng tốt của Tằm hay do bản thân cứ luôn ích kỷ suốt những năm qua?



"Đúng là ngốc." Chẳng rõ Tưởng mắng Tằm hay mắng bản thân nữa, "ngươi đói bụng rồi phải không? Ta có mang bánh bao cho ngươi đây."



"Không cần đâu, ông mà thấy sẽ lại mắng cậu."



"Chẳng sao, mắng thì nghe thôi. Ta không muốn ngươi bị đói."



Đón lấy những chiếc bánh bao nhỏ, Tằm xúc động. Bao nhiêu năm qua, Tưởng có khi nào đối xử ân cần như thế đâu. Cậu đối với nhỏ, như căm ghét một kẻ thù truyền kiếp và như là kẻ mang tội danh cướp đi mọi thứ của cậu. Tự dưng Tằm nhớ lại ba năm trước, cái buổi trưa bị thằng Bùa ức hiếp, lần đầu tiên Tưởng đã thật sự lo lắng cho mình.



Giống Tằm, Tưởng bất giác nhớ về sự việc ba năm trước ấy khi lúc này lại thấy nhỏ nhìn mình mỉm cười và giọt nước mắt trong suốt chảy dài. Ban nãy bị đòn đau nhưng không khóc vậy tại sao chỉ có mấy chiếc bánh bao thôi mà nhỏ khóc dễ dàng đến vậy. Cậu mãi không hiểu được những thứ mềm mỏng lại đủ mạnh mẽ siết chặt trái tim người ta như thế. Bởi chính cậu, vẫn như buổi trưa năm ấy, một lần nữa dao động trước nước mắt của Tằm. Vì sao vậy? Cảm xúc này thật kỳ lạ...
"Ta đang giúp ngươi đấy, không thấy sao còn hỏi."



"Ý Tằm là, đây là việc của người làm cậu đừng đụng vào."



"Tay ngươi còn đau, làm sao nhấc được đống than này? Cứ để ta giúp cho."



Hóa ra là Tưởng biết Tằm còn đau tay nên mới đỡ đần. Tằm thực sự bất ngờ. Mọi khi mình cũng làm việc vất vả mà cậu có để ý gì đâu. Tằm nhận ra, hình như cậu chủ có chút thay đổi kể từ cái chuyện mình nhận lỗi thay.



Tự dưng thấy Tằm nhìn mình với vẻ tò mò, Tưởng lúng túng bèn nói lớn:



"Đừng tưởng ta đối tốt với ngươi! Chỉ là ta muốn cảm ơn chuyện hôm qua!"



Nghe lời giải thích vụng về ấy, Tằm kín đáo cười cười. Trông biểu hiện của nhỏ có vẻ thích thú, Tưởng nửa bực bội nửa bối rối liền quay lưng đi. Tưởng tự nhủ, mình đang bắt đầu dễ dãi với con nhỏ nhà quê ấy thì phải.



Lúc Tằm và Tưởng cùng vào nhà, đóng cửa lại thì cách đó không xa chiếc xe ngựa ban nãy đã xuất hiện tự bao giờ. Hiển nhiên, Quyên cũng đã chứng kiến cảnh Tưởng giúp cô bé kia mang đống than đi vào bên trong. Nhỏ càng thêm ấm ức. Nghe tên phu xe bảo, đây là nhà của xã trưởng. Có lẽ cậu ta chính là một trong hai cậu con trai của ông bởi quần áo vận trên người rất sang trọng.



"Chỉ là con trai xã trưởng mà dám khinh thường ta như vậy. Ta không bỏ qua đâu." Quyên lại hỏi tên phu xe, "còn con bé khi nãy là ai trong nhà?"



"Nghe đâu là được xã trưởng nhận nuôi nhưng chỉ là người làm thôi."



Gì nào? Quyên cắn môi, không nhặt giày cho mình mà lại đi giúp một con người làm ư? Hắn chẳng coi ta ra cái gì cả! Được rồi, chứ chờ đấy!



***



Cái chuyện mà Quyên muốn dùng để xử trí Tưởng chính là chuyện cha mình, quan tri huyện Đỗ Phần, hôm sau sẽ thân chinh đến nhà của xã trưởng. Có lẽ cô chủ nhỏ này muốn mượn uy thế từ cha mà dọa Tưởng một trận kinh sợ. Nhưng nghe rằng, Đỗ tri huyện là người thấu tình đạt lý, công tư phân minh nên hẳn là kế sách trả đũa của Quyên sẽ không thành.



Đi học về, ba đứa trẻ vừa vào nhà đã thấy Triệu xã trưởng ngồi nói chuyện với quan tri huyện. Theo phép tắc, chúng mau chóng cúi chào. Đỗ tri huyện khoát tay cho miễn rồi nhìn Triệu xã trưởng bảo, hai cậu nhà thật lễ phép.



Triệu xã trưởng đưa tay về phía Quyên nói rằng đây là con gái của quan tri huyện, cô Quyên. Tằm, Liêm và Tưởng cũng cúi chào.



Quyên nhìn Liêm, đây là con trai trưởng của Triệu xã trưởng, trông dáng vẻ thư sinh nho nhã. Nhỏ nhìn qua Tằm và dễ dàng nhận ra đây chính là con bé người làm hôm qua. Trông cũng bình thường thôi. Nhưng người làm mà cũng được cho đi học thì đúng là không đơn giản. Cuối cùng, Quyên hướng mắt qua Tưởng, cậu Ba nhà họ Triệu. Vẫn cái mặt vênh váo đó, nhỏ thấy ghét quá thể. Và có lẽ Tưởng cũng nhận ra cô chủ kiêu ngạo bị rớt giày ấy.