Thành Phố Vô Tận

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


An Nham về đến nhà, đúng lúc gặp An Trạch mặc một thân quân trang đang định ra ngoài, nam nhân trẻ tuổi mặc quân trang trông thập phần anh tuấn, An Nham không nhịn được đưa tay sờ sờ cổ áo nghiêm chỉnh của em trai mình, cười nói: “Thật đúng là càng ngày càng đẹp trai, cẩn thật ra đường bị cướp sắc.”



An Trạch không để ý lời trêu đùa của hắn, thấp giọng nói: “Anh hai đang có chuyện tìm anh đấy, đến phòng anh ấy xem thế nào đi.” Nói xong liền xoay người vòng qua An Nham ra khỏi cửa.



Nhắc tới anh trai, đầu An Nham lại đau muốn vỡ, tối hôm qua uống rượu say, cùng người bạn tốt nhất của anh OX, quả thật là không còn mặt mũi đối mặt với phụ lão nữa!



Đứng lặng tại chỗ trong chốc lát, An Nham hít sâu một cái, nhắm mắt đi lên lầu, gõ cửa phòng anh trai.



“Anh à, em về rồi.” Vừa vào cửa đã bày ra khuôn mặt tươi cười vô cùng rực rỡ, thấy An Lạc đang ngồi trước bàn làm việc lên mạng, An Nham hai ba bước nhào đến sau lưng anh, đưa hai tay ra, rất chân chó mà đấm bóp bả vai An Lạc.



An Lạc nói: “Lại làm chuyện gì xấu rồi?”



An Nham nhẹ nhàng rút tay về, vô tội nói: “Không có a...”



An Lạc quay đầu lại nhìn An Nham, hỏi: “Tại sao lại về muộn như vậy? Sáng hôm nay gọi cho cậu bao nhiêu cuộc đều không gọi được.”



An Nham cười híp mắt nói: “Tối hôm qua tụ tập bị một đám người vây quanh chuốc rượu, uống nhiều quá nên chắc em vô tình tắt mất máy.” Vừa nói vừa thò tay vào túi móc điện thoại, nhưng tay đưa vào lại không lấy được gì cả. An Nham bây giờ mới nhớ tới, đồ mình mặc trên người chính là áo lông của Từ Thiếu Khiêm, quần của Từ Thiếu Khiêm, áo khoác của Từ Thiếu Khiêm...



An Lạc hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, cau mày nói: “Y phục này không phải là của cậu đi? Tay áo dài như vậy?”



Hiển nhiên không thể lừa gạt ánh mắt vô cùng sắc bén của anh cả, An Nham chẳng thể làm gì khác ngoài thành thật khai báo: “Vâng, tối qua em uống say, đến... nhà Từ Thiếu Khiêm... một đêm. Quần áo bị em làm bẩn, nên mượn của cậu ấy mặc trước.”



Giải thích như vậy rất hoàn mỹ, An Lạc đương nhiên tin, gật đầu một cái nói: “Cũng may có Thiếu Khiêm ở đó, cậu không gây chuyện là tốt rồi.”



An Nham sờ sờ mũi, hỏi: “Anh, An Trạch bảo anh đang tìm em, có việc gì không ạ?”



An Lạc trầm mặc trong chốc lát, quay đầu lại chỉ chỉ màn hình máy tính, nói: “Tự xem đi.”



Trên màn hình máy tính chính là diễn đàn bát quái Thế Giới Giải Trí nhân khí cực cao, tựa đề trên đầu trang được dùng font chữ in đậm cực to cực bắt mắt: “Thân phận thật của An Nham được phơi bày ra ánh sáng, bối cảnh hoành tráng nhanh chóng loá mù mắt người!”



An Nham: “......”



Thế Giới Giải Trí là diễn đàn công khai có tỷ lệ click cao nhất trong giới giải trí, tương tự với Bát Quái Trăm Miền rất nhiều năm trước, diễn đàn mở ra là nơi ẩn núp của số đông nhóm chó săn, phóng viên truyền thông, biên tập báo mạng, biên tập tạp chí vân vân, thậm chí còn có vài minh tinh khoác clone lặn vào trong này, nhưng nhiều nhất vẫn là số lượng quần chúng khổng lồ vây xem.



Bài post mà An Lạc mở đã vượt qua một triệu lượt xem, reply cũng quá 100 trang, tựa đề bài post trên trang nhất được gắn ký hiệu “HOT” màu đỏ bắt mắt.
Ngón tay An Nham đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn như trước không cảm thấy một chút đau đớn nào.



“Theo tao vào thư phòng.” An Quang Diệu ném lại những lời này, liền chống gậy xoay người hướng tới thư phòng.



Thư phòng đối với An Nham mà nói chính là hình đường, từ nhỏ đến lớn mỗi lần phạm sai lầm, ông nội đều xử lý hắn trong thư phòng. Hôm nay An Quang Diệu tức thành như vậy, hiển nhiên là muốn sử dụng gia pháp.



An Nham cứng ngắc theo ông nội đến thư phòng, An Quang Diệu ngồi xuống ghế salon, chỉ chỉ trước mặt nói: “Quỳ xuống.”



An Nham nhắm mắt quỳ gối trước mặt ông nội.



“Tỉnh táo lại cho tao, tìm hiểu rõ xem mình sai ở đâu, rồi hãy nói chuyện với tao.”



An Nham sửng sốt một chút, sai ở đâu?



Sai khi gọi anh cùng em trai đến xem Lễ trao giải? Sai khi vô tình nói ra tên họ trước ống kính?



Nhưng mà, hắn chỉ muốn chia sẻ thời khắc vui vẻ nhất của mình với bọn họ mà thôi, đó là người nhà mà hắn yêu quý nhất nên hắn mới hi vọng bọn họ có thể đích thân tới hội trường xem Lễ trao giải, tận mắt nhìn hắn trong phút giây đạt được giải thưởng kia. Trong thời khắc đạt được giải thưởng rất muốn cảm ơn bọn họ, nhất thời không chú ý nói ra tên họ, mặc dù vì vậy mà bị người ác ý vạch lá tìm sâu, đó cũng là do sơ xuất, không đến nỗi bị coi là sai lầm lớn đúng không?



Hiển nhiên, đó cũng không phải câu trả lời ông nội muốn nghe.



Từ khi còn nhỏ đã sợ ông nội, An Nham căn bản không dám nói lung tung, không thể làm gì khác hơn là cứ ngơ ngác quỳ như vậy.



Vốn là hai chân có chút bủn rủn, lại thêm quỳ lâu, bắp đùi đã quỳ đến hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ có đầu gối tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, thỉnh thoảng truyền tới một trận đau đớn bén nhọn tựa kim châm.



Cũng không biết quỳ được bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.



An Quang Diệu cau mày nói: “Vào đi.”



Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, ngay sau đó, bên tai An Nham truyền tới một âm thanh trầm thấp quen thuộc.



“Ông nội, đây là đang làm cái gì?”



—— Từ Thiếu Khiêm.