Thành Phố Vô Tận
Chương 14 :
Ngày đăng: 11:49 18/04/20
Thời điểm Từ Thiếu Khiêm đến yến tiệc đã là bảy giờ tối, trong phòng ăn đèn đóm sáng trưng, từ xa đã nghe được tiếng dương cầm nhẹ nhàng du dương. Từ Thiếu Khiêm lái xe đến bãi đậu xe bên ngoài nhà hàng, trong bãi đậu xe khá lớn dừng rất nhiều xe xịn, từ xa nhìn vào cực kỳ hoành tráng.
Từ Thiếu Bạch năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, yến tiệc sinh nhật lần này được tổ chức vô cùng long trọng, Từ Tử Chính rộng rãi bỏ tiền đặt một nhà hàng nổi tiếng nhất đại phương, mời cũng toàn là danh nhân hai giới thương chính (thương nghiệp & chính trị).
Danh viện quý tộc, y hương tấn ảnh (*), một buổi sinh nhật cơ hồ biến thành một buổi thịnh yến xa hoa.
(*) Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
Khi Từ Thiếu Khiêm đi vào đại sảnh, yến hội đã sớm bắt đầu. Một người đàn ông trung niên đứng giữa đại sảnh, hơn bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, vì vậy thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, hắn mặc một bộ Tây trang màu xám tro đơn giản, ngũ quan tinh tế dưới ánh đèn chiếu xuống anh tuấn thần kỳ, ánh mắt lợi hại đảo qua đại sảnh, hiện trường nhất thời yên tĩnh lại.
Thanh âm trầm thấp lãnh đạm của nam nhân chậm rãi vang lên: “Cảm ơn các vị đã tới tham dự buổi dạ tiệc mừng sinh nhật tròn hai mươi tuổi của con trai tôi Từ Thiếu Bạch, hy vọng tối nay, tất cả mọi người có thể... tận hứng mà về!”
Hắn chủ động giơ ly rượu lên, khách khứa xung quanh cũng liền đồng thời giơ ly rượu lên, từ xa kính rượu với hắn.
—— Phỉ thúy thế gia – Từ Tử Chính.
Thương chính hai giới, không ai không biết đến danh tiếng của hắn, cũng không có ai dám không nể mặt hắn.
Từ gia lấy buôn bán châu báu ngọc thạch khởi nghiệp, cửa hàng kim cương, ngọc trai, phỉ thúy, trang sức bằng ngọc, dây chuyền mở trên khắp cả nước, ở nước ngoài cũng có công ty chi nhánh. Tổng giá trị tài sản tư nhân của phỉ thúy thế gia đạt mức cao kỷ lục, phần lớn đều là công lao của Từ Tử Chính, trong hai mươi năm tiếp nhận chức chủ tịch phỉ thúy thế gia, Từ Tử Chính bằng thủ đoạn mạnh mẽ của bản thân, khiến Từ gia thành công vượt qua thời kỳ gian nan nhất, đi lên một tầm cao mới. Phỉ thúy thế gia hôm nay, cơ hồ chiếm lấy tám mươi phần trăm thị trường châu báu ngọc thạch quốc nội!
“Chúc Thiếu Bạch sinh nhật vui vẻ!” “Sinh nhật vui vẻ!”
Trong tiếng chúc mừng của tân khách, nhân vật chính của buổi dạ tiệc Từ Thiếu Bạch cầm ly rượu lên uống một hớp, mỉm cười nói: “Cám ơn!”
Không giống anh cả Từ Thiếu Khiêm anh tuấn lạnh lùng, dung mạo Từ Thiếu Bạch lộ ra khí chất cực kỳ thanh tú, đại khái vì không thường uống rượu, mới uống được nửa chén mặt cậu ta đã ửng đỏ. Cậu ta đang học tại một Học viện Quản lý và Kinh doanh nổi tiếng ở nước ngoài, trên người có hơi thở sạch sẽ đặc thù chỉ thuộc về sinh viên đại học giữa cái nơi hỗn độn những kẻ lõi đời chốn thương giới này càng thêm nổi bật nét đơn thuần khiến người phải sợ hãi tán thán.
Có người thậm chí không nhịn được nghĩ: Thiếu niên thuần khiết trong sạch như vậy, hoàn toàn không giống đứa con mà Từ gia nuôi lớn, cậu ta liệu có năng lực thừa kế gia nghiệp khổng lồ trong tay cha cậu ta không?
Phía dưới sóng ngầm mãnh liệt, nhưng ngoài mặt vẫn là bình tĩnh như thường, không ai dám ngay trước mặt Từ Tử Chính tiến lên một bước. Từ Thiếu Bạch giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn đi bên cạnh con hổ, theo cha cậu ta nhất nhất mời rượu chào hỏi một vài trưởng bối.
Từ Thiếu Khiêm cũng không muốn xuất hiện trong yến hội kiểu này, sau khi đi vào đại sảnh liền tự mình đi tới chỗ ít người, tùy tiện lấy một vài món ăn. Từ Thiếu Bạch kính xong một vòng rượu, khóe mắt phát hiện ra hắn, lập tức kiếm cớ thoát thân, bước nhanh tới trước mặt Từ Thiếu Khiêm, cười nói: “Anh hai, anh đến rồi.”
“Ừ.” Nhìn cậu em họ đã cao ngang ngửa mình, sắc mặt luôn luôn lãnh đạm của Từ Thiếu Khiêm cũng không khỏi giảm bớt, vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Thiếu Bạch, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Từ Thiếu Bạch dừng một chút, lại nói, “Sao hôm nay lại về muộn thế? Vốn là ba còn muốn để ba anh em mình cùng nhau cắt bánh ngọt, kết quả anh không đến đúng giờ, em đành phải tự mình cắt trước.”
An Nham có biết đó là cái gì không? Phỉ thúy cực phẩm giá trị liên thành vô số người sứt đầu mẻ trán tranh giành muốn mua, đeo vào trên cổ hắn, đơn giản chính là đem sơn hào hải vị, toàn bộ đút cho một con heo đần!
Mặc dù bất đắc dĩ không thể không tiếp nhận sự thật tàn nhẫn Thiếu Khiêm coi trọng thằng nhãi An Nham kia, nhưng hôm nay, Thiếu Khiêm lại muốn đem khối phỉ thúy quý giá như vậy tặng cho An Nham cái loại ngu xuẩn không hiểu giá cả thị trường đó... Từ Tử Chính rốt cục không thể nhịn được nữa, giọng nói cũng không khỏi nghiêm khắc: “An Nham hoàn toàn không hiểu giá trị phỉ thúy, con tặng cái này cho nó, đơn giản chính là phí của trời!”
“Vậy thì đã sao?” Từ Thiếu Khiêm ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tử Chính, hơi cười cười, nhấn mạnh từng chữ nói, “Cưng chiều người mình thích lên tận trời... đây chính là do Tứ thúc ngài, từ nhỏ đã dạy con nguyên tắc này.”
“......” Từ Tử Chính đột nhiên không biết nói gì.
Đúng vậy, hắn từ nhỏ đã dạy Từ Thiếu Khiêm, làm một người đàn ông, kiếm được nhiều tiền, nắm giữ được rất nhiều quyền lực, chính là vì khiến cho người mình để ý sống hạnh phúc. Nếu có một ngày, con có đầy đủ năng lực, con nhất định phải cưng chiều người mình thích lên đến tận trời, để người đó trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này.
—— Đàn ông thông mình biết cách bảo vệ người mình yêu, chỉ có loại đàn ông ngu xuẩn nhất mới có thể khiến người mình yêu khổ sở.
Những lời đó đã nói với Từ Thiếu Khiêm từ bao nhiêu năm trước? Từ Tử Chính đã có chút không nhớ rõ. Mà hắn sở dĩ từ nhỏ đã dạy Từ Thiếu Khiêm đạo lý này, là bởi vì, hắn đã từng một lần làm người ngu xuẩn, chỉ một sai lầm kia đã tạo thành tiếc nuối, dù đến hết đời đều không thể bù đắp.
Chú cháu hai người trầm mặc nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, đúng lúc này, di động của Từ Thiếu Khiêm đột nhiên vang lên.
Từ Thiếu Khiêm lấy điện thoại di dộng ra, vừa mở ra nhìn, lại là tin nhắn đến từ An Nham ——
“Thiếu Khiêm, cậu ngày mai hình như phải về công ty kiểm duyệt những bộ điện ảnh sẽ nhận năm sau đúng không? Chu tổng của chúng ta về rồi, cậu thuận tiện, thuận tiện đến phòng làm việc của mẹ cứu tôi một mạng đi... ^_^”
Mặt dày chủ động nhắn tin cầu cứu, sau chót còn kèm theo một khuôn mặt tươi cười không biết xấu hổ.
Mà ánh mắt Từ Thiếu Khiêm giây phút thấy tin nhắn kia đột nhiên trở nên dịu dàng, ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất đánh chữ trả lời: “được.”
An Nham nhanh chóng reply: “Đến lúc đó lấy SOS làm ám hiệu, cậu sau khi nhận được tin nhắn mau tìm phòng làm việc của Chu tổng mà gõ cửa, nghĩ biện pháp quấn lấy mẹ, sau đó tôi sẽ ù té chạy! Cám ơn người anh em, hôm nào đó sẽ mời cậu đi ăn ^_^”
Bỏi vì An Nham hiếm khi được một lần chủ động cầu cứu mà mềm lòng, bên miệng Từ Thiếu Khiêm không khống chế được vẽ nên một nụ cười, trả lời: “Yên tâm, có tôi ở đây, không có việc gì.”
—— Đó là nụ cười dịu dàng mà Từ Tử Chính chưa bao giờ được thấy trên mặt Từ Thiếu Khiêm.
Một tay nuôi lớn Từ Thiếu Khiêm, dùng mạo, tính tình, tác phong làm việc, đều cực kỳ giống mình năm đó, hắn tựa như lang vương cô độc trong rừng rậm, kiêu ngạo, lạnh lùng, khó có thể tiếp cận.
Mà dịu dàng chợt lóe trên mặt hắn, lại chỉ dành cho An Nham.