Thành Phố Vô Tận

Chương 19 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc ăn xong đã là quá 10 giờ tối, Từ Thiếu Khiêm lái xe đưa An Nham về nhà, kết quả giữa đường đột nhiên gặp phải ách tắc giao thông, bởi vì trời đổ bão tuyết, đoạn đường trước mặt xảy ra tai nạn xe cộ, cả con đường bị cảnh sát giao thông phong toả, xe nhất định phải đổi hướng đi đường vòng.



An gia và Từ gia ở hai khu vực khác nhau trong thành phố, quãng đường cách nhau khá xa. Đổi đường đi hướng khác, khoảng cách đến Từ gia ngược lại rất gần, còn muốn đến An gia thì lại phải lượn vòng lộ trình rất xa.



Từ Thiếu Khiêm liếc nhìn xe cộ ách tắc ngoài cửa sổ, nhịn không được cau mày nói: “Đường xá trước mặt không tốt lắm, chi bằng đến nhà tôi cho gần đi, từ đây về nhà cậu còn phải lượn quanh hơn nửa thành phố.”



An Nham nhìn tuyết càng rơi càng lớn ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút nói: “Được, vậy để tôi gọi điện thoại về nhà.” Vừa nói xong đã kết nối với điện thoại nhà, nhấc máy chính là An Lạc, An Nham cười hì hì giải thích đơn giản tình huống cho anh trai: “Anh à, đang bị tắc đường đây, tuyết rơi siêu lớn, tối nay em không về nhà được, đến nhà Thiếu Khiêm qua đêm.”



Nghe em trai muốn đến nhà bạn tốt, An Lạc cũng liền không nói nhiều nữa, thấp giọng dặn dò: “Được rồi, chú ý an toàn, sáng mai anh đến đón cậu.”



Sau khi đổi đường, xe nhanh chóng lái đến Từ gia, Từ Thiếu Khiêm đỗ xe trong gara xong, đưa An Nham đến cửa nhà, mở cửa tìm cho hắn một đôi dép mới. An Nham mới vừa thay xong giày, liền nghe bên tai vang lên một giọng ôn hoà: “Anh, anh về rồi?” Thiếu niên mặc áo ngủ vóc người thon gầy, ánh mắt đăm chiêu quét qua An Nham một cái, hỏi: “Vị này là?”



Từ Thiếu Khiêm giới thiệu sơ lược: “Đây là An Nham.” Sau đó quay qua An Nham nói, “Em trai tôi, Thiếu Bạch.”



An Nham nhìn thiếu niên có mấy phần tương tự với Từ Thiếu Khiêm, lại càng có vẻ tú văn thanh tú hơn, chủ động vươn tay ra, cười híp mắt nói: “Xin chào, Thiếu Bạch, nhiều năm không gặp, đã lớn như vậy rồi.”



Từ Thiếu Bạch nhìn An Nham một cái, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp.” Sau đó liền xoay người tự nhiên đi ra ngoài.



“…” Tay An Nham vẫn còn giơ giữa không trung, có chút lúng túng khi bị lạnh nhạt.



Thật ra thì hắn chỉ mới gặp Từ Thiếu Bạch mấy lần khi còn rất nhỏ, chỉ nhớ Từ Thiếu Bạch là một đứa trẻ an tĩnh rất biết điều, luôn một mình lặng lẽ trốn trong góc phòng đọc sách, bộ dáng bởi vì bị bệnh mà tái nhợt gầy yếu, ngay cả An Nham luôn luôn nghịch ngợm cũng ngại bắt nạt hắn. Sau đó nghe nói cậu ta xuất ngoại, 14 tuổi tốt nghiệp cấp trung học cơ sở đã bị Từ Tử Chính đưa sang nước ngoài học tập.



Đã nhiều năm không gặp, Từ Thiếu Bạch ngược lại cao lớn không ít, thậm chí còn cao hơn An Nham một chút xíu, đại khái là do bệnh tật, làn da Từ Thiếu Bạch có chút tái nhợt bệnh trạng, ánh mắt nhìn người khác cũng có một loại lãnh mạc kỳ quái. An Nham đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta, đáy lòng đột nhiên có chút không được tự nhiên, cái loại ánh mắt đó… tựa như con mèo đứng ở ven đường giữa đêm tối vậy, một đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm, không chút độ ấm.



An Nham cứng ngắc rút tay về, lúng túng sờ sờ mũi.



Từ Thiếu Khiêm mới vừa rồi xoay người đi treo y phục, cũng không phát hiện màn chào hỏi không mấy vui vẻ giữa An Nham và em trai. Quay đầy lại, thấy An Nham đang quẹt mũi cười khan, lại thấy bóng lưng lạnh lùng xoay người rời đi của em trai, trong bụng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.



Từ Thiếu Khiêm xoay người đi tới bên cạnh An Nham, đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm ôm vai An Nham, thấp giọng an ủi: “Em trai tôi tính cách có chút đơn độc, không thích nói chuyện với người khác, cậu đừng để ý.”
Từ Thiếu Khiêm đi đến bên giường, lấy đi gối ôm từ trong lòng An Nhan, sau đó thực tự giác đảm đương nhân vật gối ôm hình người —— nhẹ nhàng ôm An Nham vào trong lòng, lại để cho cánh tay của hắn vòng lên lưng mình.



An Nham tựa hồ cảm thấy sau khi thay đổi cái gối ôm khác càng thêm thoải mái, không khỏi hướng vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm cọ cọ, cánh tay cũng nhẹ nhnàng buộc chặt, hai tay ôm lấy eo Từ Thiếu Khiêm, sau đó vùi mặt vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm, hít hít mũi, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người Từ Thiếu Khiêm, trầm trầm ngủ.



—— Chỉ là một động tác cọ vào lòng đơn giản như thế, đã làm cho trái tim Từ Thiếu Khiêm mềm đến gần như muốn nhũn ra.



Mặt của hắn ngay tại vị trí gần trong gang tấc, hô hấp đều đều đang nhợt nhạt phả vào ngực mình, miệng hơi hé ra để hô hấp, giữa đôi môi hồng nhuận tươi tắn, ngẫu nhiên lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn…



Từ Thiếu Khiêm rốt cuộc không nguỵ trang nữa, lấy ngón tay nâng cằm An Nham lên, chuẩn xác ghé qua, hôn xuống đôi môi hắn.



“Ưm…”



An Nham đang ngủ hoàn toàn không nhận thấy được mình đang bị người hôn môi, có chút bất an hé miệng muốn hô hấp, Từ Thiếu Khiêm lại không chút khách khí, nhân cơ hội đưa lưỡi tham nhập vào trong miệng hắn, dịu dàng đảo qua mỗi một niêm mạc trong khoang miệng, nhẹ nhàng liếm qua từng chiếc răng trắng noãn, từng phần từng phần, công thành đoạt đất.



Nụ hôn sâu đậm mà xâm nhập, hoàn toàn bù đắp cho tiếc nuối không được chân chính hôn hắn hôm nay…



“Ưm… Ư… Ưm…”



An Nham phát ra âm thanh kháng nghị không thoải mái, hai má cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà hơi đỏ lên.



Từ Thiếu Khiêm rốt cục hôn đủ, lúc này mới thu hồi động tác, nhìn khối ngọc phỉ thuý Từ gia sản xuất trên cổ hắn kia, màu sắc xanh biếc hoàn toàn đối lập với làn da trắng nõn. Mặt dây chuyền phỉ thuý dưới ánh đèn hơi hơi nổi lên sáng bóng oánh nhuận, thật giống như trên người chủ nhân nó, mang một dấu hiệu mập mờ nào đó.



Dấu hiệu chỉ của Từ Thiếu Khiêm.



Khoé môi Từ Thiếu Khiêm rốt cuộc hơi cong len.



—— Thợ săn đã chờ đợi lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc thu lưới.