Thành Phố Vô Tận

Chương 41 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


Chạng vạng hôm sau, An Nham trực tiếp rời khỏi An gia.



Không khí trong nhà quả thực làm cho người ta nghẹt thở, nhìn An Trạch như không có việc gì gắp rau gắp thịt cho anh trai, từng động tác dịu dàng rơi vào trong mắt An Nham đều vô cùng chói mắt, anh trai không chút hiểu ý nào còn nói cảm ơn với hắn… An Nham hận không thể nắm lấy bả vai anh trai hung hăng lắc tỉnh, anh cảm ơn cái gì? Anh căn bản không biết, thằng em trai trước mặt này có suy nghĩ gì với anh!



An Nham không nhịn được nghĩ đến chính mình. Trước khi Từ Thiếu Khiêm ngả bài với mình, hắn cũng từng tin tưởng Từ Thiếu Khiêm như vậy, đối với người kia tràn ngập lòng biết ơn. Nay, nhìn hình ảnh anh trai không chút hiểu ý nào cùng An Trạch ăn bữa tối, An Nham càng thêm cảm thấy hắn và anh trai quả thực là hai tên đần giống nhau như đúc!



Không thể chịu đựng được sự thật đáng sợ An Trạch cư nhiên yêu anh cả này, biết chân tướng lại không dám nói ra miệng, An Nham đành phải nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát tránh xa bọn họ.



Cũng may An Nham rất nhanh lại có nhiệm vụ mới.



Hắn đại diện cho hãng sản phẩm tây trang IMPERIAL tham gia tuần lễ thời trang quốc tế tại Paris, An Nham làm người đại diện phát ngôn phải đến Paris tham dự một hoạt động tuyên truyền, ngay khi biết được tin tức này, An Nham ngay lập tức bảo Thường Lâm đặt vé máy bay đi Paris, vội vàng thu họn hành lý một chút, lên chuyến bay bay đến Paris.



Tuần lễ thời trang lần này liên tục kéo dài suốt nửa tháng. Các thương hiệu lớn nổi danh trên thế giới tổ chức lễ hội quảng bá trang phục mùa hạ, người mẫu triển lãm tạp chí tuyên truyền, truyền thông phỏng vấn, hoạt động An Nham phải tham dự, cực kì nhiều, thời gian biểu trong ngày xếp kín chỗ, công việc lu bù chóng mặt nên tạm thời ném chuyện tình cảm ra sau đầu.



***



Giữa trưa hôm nay, Từ Thiếu Khiêm đang ở trong văn phòng xử lý văn kiện đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Uyển, âm thanh của cô gái bên đầu kia điện thoại bởi vì kích động mà thậm chí mang theo khóc nức nở, “Anh! Ba, ba tỉnh rồi…”



Từ Thiếu Khiêm đang ký tên trên giấy “xoạt” một cái vẽ ra một đường chói mắt, nhướng mày, lập tức đứng đậy, tuỳ tay bắt lấy áo khoác liền đi ra ngoài cửa thấp giọng nói: “Anh lập tức đến đó!”



Hắn lấy tốc độ nhanh nhất lái xe tới bệnh viện, thấy Từ Uyển và Từ Thiếu Bạch đang vẻ mặt lo lắng đứng chờ ngoài cửa.



Xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh có tể nhìn thấy tình hình trong phòng, bác sĩ phụ trách chính đang tiến hành kiểm tra lại thân thể cho Từ Tử Chính. Một lát sau, bác sĩ mới mang sắc mặt vui mừng đi ra, nói: “Ý thức bệnh nhân vô cùng thanh tỉnh, thân thể cũng khôi phục rất tốt, quan sát thêm hai ngày nữa nếu không có vấn đề gì, các anh có thể làm thủ tục xuất viện.”



Từ Uyển kích động nói: “Cảm ơn bác sĩ!”



Từ Thiếu Bạch vội vã đẩy cửa vọt vào, đến bên giường Từ Tử Chính, nắm chặt lấy tay hắn nói: “Ba, thật tốt quá, ba cuối cùng cũng tỉnh, bọn con đều rất lo lắng cho ba, còn tưởng rằng ba sẽ…” Nói tới đây liền nghẹn ngào dừng lại.



Từ Tử Chính vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Từ Thiếu Bạch, thấp giọng nói: “Đừng khóc, ba không sao.”



Loạt hình ảnh cha hiền con thảo ấm áp kia, xem vào trong mắt Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt. Thiếu Bạch có thể không hề lo nghĩ bổ nhào vào bên người hắn gọi hắn la ba, mà chính mình là con trai ruột thịt chân chính lại chỉ có thể trầm mặc đứng ở cửa, một câu cũng không nói nên lời.


Giang Tuyết Ngưng thấp giọng nói: “Chị năm đó, rất mực thương anh ấy. Tôi nghĩ, chị ấy cũng không hy vọng thấy giữa cha con hai người cứ tiếp tục căng thẳng như vậy.” Giang Tuyết Ngưng dừng một chút, từ trong túi lấy ra môt tấm ảnh chụp, “Tôi hôm nay đến bệnh viện thăm anh ấy… Trong lúc vô tình thấy ví tiền anh ấy đánh rơi trên mặt đất. Trong ví của anh ấy, vẫn luôn lưu giữ… ảnh chụp lúc cậu sinh ra.”



Giang Tuyết Ngưng đưa ảnh chụp trong tay đến trước mặt Từ Thiếu Khiêm, “Anh ấy, bảo tôi nếu có cơ hội, chuyển giao lại tấm ảnh này cho cậu.”



Từ Thiếu Khiêm vươn tay tiếp nhận bức ảnh kia.



Trong ảnh chụp, đứa bé vừa mới sinh không lâu đang mở to hai mắt hiếu kì nhìn phía trước, hai bàn tay nhỏ bé mềm mềm, một tay được mẹ nắm, một tay được ba nắm trong tay. Sắc mặt Từ Tử Chính vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng khi nắm tay đứa bé, ánh mắt hắn lại rõ ràng trở nên ô nnhu. Người phụ nữ đang cúi đầu nhìn con trai, trên mặt của cô, tràn đầy tươi cười, là nụ cười tươi hạnh phúc nhất thế gian.



Bức ảnh kia là bị người chụp được, động tác của ba người đều có chút kỳ quái, Giang Hoa thậm chí bởi vì mới sinh còn chưa kịp chú ý, đầu tóc chưa kịp chải chuốt. Nhưng cái cảm giác ấm áp một nhà ba người vui vẻ hoà thuận này, cho dù qua hơn hai mươi năm, vẫn như cũ kéo dài không giảm.



Kia là bức ảnh chụp chung duy nhất của một nhà ba người bọn họ suốt bao nhiêu năm qua.



Từ Thiếu Khiêm nhìn Giang Hoa và Từ Tử Chính thời trẻ trong ảnh chụp, nhìn thần sắc trên mặt vợ chồng hai người lúc ôm đứa con nhỏ cực độ vui sướng lại cực kỳ cẩn thận, nhìn bản thân khi còn bé đem hai bàn tay nho nhỏ phân biệt đặt trong tay cha mẹ —— Hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc hoà thuận như vậy, khiến hốc mắt hắn từng đợt nóng lên.



Ngón tay run run nhẹ nhàng nắm chặt tấm ảnh kia, sau một hồi trầm mặc thật lâu, Từ Thiếu Khiêm mới cúi người đặt hoa trong tay xuống trước mộ bia, nhìn người phụ nữ trên bia mộ, thấp giọng nói: “Người yên tâm, con biết nên làm như thế nào.”



***



Ba ngày sau, Từ Thiếu Khiêm mua vé máy bay đi Paris, trước khi đăng ký ở sân bay, hắn gửi một tin nhắn cho Từ Tử Chính.



Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có năm chữ: “Cảm ơn người, ba ba.”



—— Cảm ơn người vì Từ gia trả giá nhiều như vậy, cảm ơn người ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn, cảm ơn người biết rõ trước mặt là con trai ruột thịt mà vờ như không biết, để con vô ưu vô lự vượt qua toàn bộ thời thơ ấu và thanh xuân.



Nay hắn đã tưởng thành, cũng đã đủ bình tĩnh thành thục, đã có thể thừa nhận hết thảy chân tướng tàn nhẫn kia.



Bời vì hắn là đứa con trai mà Từ Tử Chính ba tự tay nuôi lớn, kiên cường giống ba, Từ Thiếu Khiêm.



————————————————————————————————



(1) Hoa phong tín tử: