Thành Phố Vô Tận

Chương 63 :

Ngày đăng: 11:50 18/04/20


An Nham đêm đó về nhà, phát hiện An gia đột nhiên náo nhiệt vô cùng. Không chỉ là An Trạch và An Lạc đã sớm chuyển ra ngoài sống trở về, em họ An Mạch đến đại học làm giảng viên cũng trở về, càng phóng đại hơn là, An Quang Diệu vẫn luôn ở viện an dưỡng tĩnh dưỡng, cư nhiên cũng ở trong nhà.



An Nham kiên trì đi vào phòng ăn, cùng cả nhà ăn cơm chiều. Sau bữa cơm, An Nham mới đi đến trước mặt ông nội, cười nói: “Ông nội, đến thư phòng đi, cháu có mấy chuyện muốn nói với ông.”



An Quang Diệu sắc mặt nghiêm túc đi đến thư phòng, đóng cửa phòng lại, xoay người ngồi xuống sô pha.



An Nham đi đến trước mặt ông, chủ động quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu muốn xin ngài một việc...”



An Quang Diệu nghi hoặc nói: “Chuyện gì? Mày chủ động quỳ xuống, có phải đã dự đoán trước tao sẽ đánh mày hay không?”



An Nham thoáng xấu hổ cười một chút, gãi gãi đầu nói: “Ông nội, ông uống thuốc hạ áp trước đi đã, cháu sợ ông tức giận, huyết áp lại đột ngột tăng cao...”



“Vừa uống rồi.” An Quang Diệu nhíu nhíu mày, “Nói đi, mày lại gây họa gì?”



An Nham trầm mặc một lát, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Cháu... Cháu yêu Thiếu Khiêm, cháu muốn ở bên cậu ấy.”



“......” An Quang Diệu không phản ứng.



An Nham sợ làm ông nội tức giận mà phát bệnh, gắng hết sức thả nhẹ âm thanh, thật cẩn thận nói: “Ông nội, cháu lần này là nghiêm túc, cháu muốn cùng nhau sinh sống với Từ Thiếu Khiêm... tuy rằng cậu ấy là đàn ông, nhưng mà, cháu thật sự thương cậu ấy, ngoại trừ cậu ấy, cháu không có khả năng ở bên bất cứ người nào khác nữa. Cho nên, cháu muốn xin ông... đồng ý chuyện này.”



“......” An Quang Diệu trầm mặc thật lâu.



An Nham bất an ngẩng đầu đưa mắt nhìn ông, “Ông nội... hy vọng ông có thể chấp thuận...”



An Quang Diệu sắc mặt phức tạp nhìn An Nham, một lúc lâu sau, mới nói: “Mày từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn chưa từng cầu xin bất cứ kẻ nào. Hôm nay cư nhiên chịu vì Từ Thiếu Khiêm... quỳ xuống cầu xin tao?”



An Nham nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, ông nội... Ở trong lòng cháu, Thiếu Khiêm cũng quang trọng như mọi người vậy, cho nên, cháu hy vọng mọi người cũng có thể chấp nhận cậu ấy...”



An Quang Diệu trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, tao từng đánh mày rất nhiều lần, mỗi lần đều bắt mày quỳ xuống cho đến khi tỉnh ra mới thôi... Chưa từng ngờ tới, có một ngày, mày cư nhiên sẽ bởi vì Từ Thiếu Khiêm mà chủ động quỳ xuống cầu xin tao...” Biểu tình An Quang Diệu có chút phức tạp liếc mắt nhìn An Nham, “Xem ra, mày lần này là nghiêm túc? Nó quan trọng đối với mày như vậy?”



An Nham lập tức nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cháu muốn ở bên cậu ấy.”



An Quang Diệu nhíu mày hỏi: “Mày không sợ áp lực từ công chúng dư luận? Không sợ đám phóng viên kia châm chọc khiêu khích?”



An Nham cười cười nói: “Tin đồn giới giải trí ngược lại không là gì cả, không để ý tới là xong, mấu chốt là mọi người có thể đồng ý. Nếu công chúng không thể chấp nhận, cháu cũng có thể chọn thời cơ thích hợp, rời khỏi giới giải trí, về nhà hỗ trợ anh hai lo liệu việc làm ăn.”



“Miễn.” An Quang Diệu nhíu mày nói, “Mày về nhà lo liệu việc làm ăn, tuyệt đối là làm trở ngại cho anh trai mày chứ chả giúp gì được.”



“......”




-- Người bạn có thể ở thời khắc mấu chốt đứng ra cho bạn động lực, mới là người bạn chân chính có thể dành tình cảm.



An Nham ngượng ngùng cười nói: “Đương nhiên là cảm ơn em giúp bọn anh nói chuyện.”



Trần Thư Kỳ cũng mỉm cười một cái, “Thì ra là chuyện này à... Giới giải trí có quá nhiều tin đồn, anh không cần để ý tới những người đó, cứ việc an tâm ở bên sư huynh là được.”



An Nham cười nói: “Anh biết.”



Sau khi mọi người tách ra, An Nham lái xe khỏi bãi đỗ, tiến thẳng đến khu Nguyệt Hồ.



Hai người một trước một sau lái xe trở lại khu Nguyệt Hồ, An Nham đỗ xong xe đi đến trước cửa, chỉ thấy Từ Thiếu Khiêm cũng đã đỗ xe xong, chầm chậm đi tới trước mặt, như cười như không nhìn An Nham.



“......” Theo dõi một đường, đây là muốn trực tiếp theo vào trong nhà à?



An Nham sờ sờ mũi, mở cửa ra, Từ Thiếu Khiêm sắc mặt bình tĩnh theo hắn đi vào trong nhà, cửa vừa đóng lại, Từ Thiếu Khiêm liền cầm cổ tay An Nham, trực tiếp áp lên tường, ôm trọn hắn vào trong ngực, thấp giọng nói: “An Nham... đã nghĩ kỹ chưa? Còn muốn tôi chờ bao lâu?”



An Nham cười cười nói: “Chảy nhiều mồ hôi quá, tôi đi tắm trước cái đã.”



“......” Nhìn An Nham nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Từ Thiếu Khiêm có chút bất đắc dĩ, đành phải đi vào phòng ngủ, bật đèn, tùy tiện tìm một quyển sách xem.



Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm khiến Từ Thiếu Khiêm có chút khó nhịn, chữ trên sách hoàn toàn xem không vào, hắn không biết cái gọi là cậu trả lời thuyết phục của An Nham đến tột cùng sẽ như thế nào... Đáy lòng tràn ngập chờ mong, hơn nữa xuyên qua tấm kính mờ phòng tắm, mơ hồ nhìn thấy đường cong thân thể của An Nham, càng làm cho Từ Thiếu Khiêm không nhịn được miệng khô lưỡi khô.



An Nham nhanh chóng tắm rửa xong đi ra, dùng khăn lau khô tóc, đi đến trước mặt Từ Thiếu Khiêm, mỉm cười một cái, “Cậu vẫn chờ đấy à? Khẩn cấp muốn biết câu trả lời của tôi đến vậy?”



“Cậu nói xem?” Từ Thiếu Khiêm ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên vươn tay dùng lực ôm eo An Nham, để thân thể hai người không còn khe hở dán sát vào nhau, “Tôi đã đợi cậu rất lâu, An Nham.”



An Nham bị hắn ôm chặt, tim tập gần như mất tốc độ, hít sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Thiếu Khiêm, cậu còn nhớ không, tôi năm đó khi vừa thi đỗ đại học, giữa chúng ta từng có một ước định?”



Từ Thiếu Khiêm gật gật dầu: “Nhớ. Chúng ta hẹn trong tám năm giành được giải thưởng Ảnh đế, người nào không làm được, phải làm theo một yêu cầu của đối phương.”



An Nham khẽ cười cười nói: “Ước định này tôi bao giờ quên. Hôm nay, vừa đúng tròn tám năm.”



“......” Đáy lòng Từ Thiếu Khiêm có vẻ như mơ hồ đoán được gì đó, nhưng suy đoán này lại khiến hắn nhất thời có chút không dám tin.



Quả nhiên, câu trả lời khiến hắn khiếp sợ, rốt cuộc từ trong miệng An Nham chậm rãi nói ra –



“Kỳ hạn tám năm ước định đã đến, tôi vẫn chưa giành được cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ván cược này tôi thua.” An Nham ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm, hơi hơi đỏ mặt, từng câu từng chữ nghiêm túc nói, “Cho nên, đêm nay... Dù cho cậu nói yêu cầu gì, tôi đều sẽ đáp ứng cậu. Tôi chịu cược chịu nhận thua.”