Thành Phố Vô Tận
Chương 67 : Phiên ngoại 1
Ngày đăng: 11:50 18/04/20
Đinh đinh linh —
Tiếng chuông tan học dễ nghe vang lên, đám học sinh lớp mười hai kết thúc kỳ thi cuối kỳ rốt cục đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bạn cùng bàn của Từ Thiếu Khiêm vừa dọn dẹp cặp sách, vừa nói: “Thiếu Khiêm, cậu thi thế nào? Chắc không thành vấn đề nhỉ? Dù sao mỗi lần thi trắc nghiệm không phải cậu thứ nhất thì là An Lạc thứ nhất, hai người các cậu thay phiên, danh diệu đứng đầu lớp chúng ta không có gì khó đoán.”
Từ Thiếu Khiêm không trả lời, bạn cùng bàn lắm miệng lại nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tớ nghe được một tin, An Nham lớp mười một chấm hai ý, cậu còn nhớ rõ cậu ta không? Cái thằng cùng lớp với chúng ta hồi đầu trung học, sau đó đúp lớp ấy.”
Từ Thiếu Khiêm ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Nhớ, cậu ta làm sao?”
“Tớ nghe nói cậu ta lại sắp bị đúp tiếp.” Bạn cùng bàn đồng tình lắc đầu một cái, “Ài, bị như thế cũng thật đáng thương, nghe nói kỳ thi giữa kỳ lần trước, đại số của cậu ta cư nhiên thi không điểm! Dù cho phần tự luận không biết làm, ít nhất còn có trắc nghiệm mà, cậu ta cũng đủ xui xẻo, tung đồng xu đoán đáp án, mười hai câu trắc nghiệm cư nhiên một câu cũng không đúng, cuối cùng thi được 0 điểm mới chết người chứ. Trường của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng có ai thi được 0 điểm, Am Nham lập cái kỷ lục mới này, ngay cả hiệu trưởng cũng biết, chủ nhiệm lớp cậu ta cũng sắp bị cậu ta làm cho tức chết…”
“…” Từ Thiếu Khiêm không nói gì, thấy An Lạc sắp ra khỏi cửa, liền tạm biệt bạn cùng bàn, cầm cặp lên đuổi theo bước chân An Lạc.
An Lạc thấy Từ Thiếu Khiêm, gật đầu một cái coi như là chào hỏi, “Thi thế nào?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Tạm được.”
Hai người cùng nhau sóng vai đi về phía trước, lúc đi tới cửa trường học, Từ Thiếu Khiêm mới làm bộ lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói, An Nham lại bị đúp lớp phải không?”
An Lạc gật đầu một cái, “Tôi cũng mới biết tin hôm qua, ông nội cũng giận điên lên, vội vã chạy về từ vùng khác, tối nay sau khi trở về, An Nham chắc sẽ lại bị đánh.” An Lạc dừng một chút, quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Chi bằng cậu tối nay tiện thể đến nhà tôi ăn cơm đi? Cứ bảo chúng ta có bài tập cần thảo luận. Có cậu ở đấy, ông nội cũng sẽ không hạ thủ quá nặng.”
“Được.” Từ Thiếu Khiêm đương nhiên đồng ý.
Hắn đột nhiên rất muốn xem dáng vẻ An Nham bị đánh một chút. Cái con người từ nhỏ đã phách lối thiếu đánh đó, sau khi đúp lớp một năm liền không gặp, hình như có chút nhớ. Không có hỗn đản kia ở bên cạnh nghịch ngợm, khi đi học ít đi rất nhiều niềm vui thú.
Từ Thiếu Khiêm thỉnh thoảng còn nhớ tới từng đoạn kí ức ngắn ngủi khi bị hắn trêu cợt, hôm nay có cơ hội tận mắt xem hắn bị bêu xấu, trong lòng Từ Thiếu Khiêm lúc đó, thật ra là ôm một loại ý tưởng có chút hả hê.
Thời điểm đến An gia, An Nham đã bị ông nội phạt quỳ gối trong sân. An Quang Diệu cầm gậy nện xuống, ông bị tức điên căn bản không biết nặng nhẹ, âm thanh gậy tiếp xúc với xương nghe đặc biệt chói tai.
“Nhất thời xúc động chạy đi, lập tức lại muốn trở về, tôi quả nhiên không biết xấu hổ… Dù cho bị ông nội đánh chét… Tôi cũng không thể… thật sự rời khỏi bọn họ…”
Vào một khắc đó, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên ma xui quỷ khiến đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm An Nham vào trong ngực.
Sau này hồi tưởng lại, Từ Thiếu Khiêm vẫn không hiểu tại sao lúc áy mình lại làm ra động tác như vậy, có lẽ chỉ là muốn an ủi thiếu niên đang khóc thút thít trước mặt, hoặc chẳng qua là nhất thời mềm lòng hay xúc động không giải thích được… Tóm lại, cái ôm đó, hoàn toàn thay đổi tình cảm hắn dành cho An Nham bao lâu nay.
Cho dù nhiều năm sau, hắn cũng chưa từng hối hận.
— Bởi vì An Nham ôm lại hắn.
Thiếu niên giống như người sắp chết bắt được cành cây cứu mạng, hai tay run run, ôm lại hắn thật chặt, nước mắt chảy ra nhanh chóng thấm ướt áo lông trước ngực. Có lẽ do ngồi lâu trong gió rét, thân thể An Nham lạnh như băng đến gần như mất hết nhiệt độ, nép trong ngực mình nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như bị toàn thế giới từ bỏ.
Đúng vậy, người nhà của hắn hôm nay đuổi hắn đi.
Hắn không có chỗ để đi, nhưng vẫn là không rời bỏ được những người đó.
Lúc này, đúng là thời điểm hắn cần an ủi nhất, hắn cần một chút năng lượng chống đỡ, bất kể năng lượng kia đến từ người nào, hắn cũng sẽ giữ lại thật chặt, giống như một người mờ mịt luống cuống, đưa tay bắt lấy một ngọn cây cứu mạng cuối cùng.
Từ Thiếu Khiêm vô cùng may mắn, chạy đến bên người An Nham thời khắc này là mình.
Một khắc kia, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên sinh ra một ý nguyện muốn bảo vệ người này thật tốt, cái ý nguyện mãnh liệt ấy khiến hắn không cách nào có thể ngó lơ, ôm chặt thân thể hơi hơi phát run của thiếu niên, thậm chí ngay cả trái tim cũng bởi vậy mà kịch liệt nhảy lên.
Dưới bề ngoài thiếu đánh, ác liệt, bướng bỉnh…
An Nham, thực ra có một nội tâm cực kỳ mềm mại.