Thành Phố Vô Tận
Chương 69 : Phiên ngoại 3
Ngày đăng: 11:50 18/04/20
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, An Nham phát hiện mình đang nằm trong ngực Từ Thiếu Khiêm, mà tay Từ Thiếu Khiêm vẫn đang bị còng, An Nham nhìn vết đỏ rõ ràng trên cổ tay nam nhân, nhịn không được đau lòng một trận, vội vàng đỡ vòng eo đau nhức, lật người xuống giường tìm chiếc chìa khóa bị ném vào góc, quay lại mở còng cho hắn.
Hai tay Từ Thiếu Khiêm rốt cuộc được giải thoát, đưa qua sờ sờ tóc An Nham, An Nham bắt lấy tay hắn, kéo đến bên miệng nhẹ nhàng hôn lên vệt đỏ đỏ rõ ràng trên cổ tay một cái, có chút đau lòng nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Tối qua quá buồn ngủ ngủ thiếp đi, trói anh suốt cả đêm, có đau không?”
Từ Thiếu Khiêm hơi cười cười nói: “Không sao cả. Dậy đi rửa mặt, anh có chuyện muốn nói với em.”
An Nham rời giường vào phòng vệ sinh, lúc trở ra đã thấy Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng làm xong điểm tâm rồi, An Nham đi vào phòng ăn ăn sáng, vừa nhìn Từ Thiếu Khiêm hỏi: “Anh muốn nói gì? Nói đi, đừng khách khí!”
Từ Thiếu Khiêm nghiêm túc nhìn An Nham, thấp giọng nói: “An Nham, chúng ta kết hôn cũng một năm rồi... Em có nghĩ... muốn một đứa bé hay không?”
“...” An Nham phụt một tiếng phun sữa tươi ra bàn, chật vật lau qua loa, sau đó mới tằng hắng một cái, cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói, “... Anh muốn tìm phụ nữ sinh đứa bé?”
Nói tới đây, thần sắc An Nham rõ ràng có chút mất mát, cắn một miếng bánh bao, thấp giọng nói: “Hai chúng ta ở bên nhau, con cháu đúng là một vấn đề... Ừm... Từ gia thế hệ này chỉ có anh là con độc nhất, nếu như là Từ Tứ thúc yêu cầu... em cũng không phản đối.” An Nham ngẩng đầu lên, nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Nhưng mà, em không thể chấp nhận anh lên giường với người đàn bà khác.”
Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ đưa tay ra, xoa xoa tóc An Nham, “Em đoán mò gì thế? Anh làm sao có thể vì con cái mà đi tìm người đàn bà khác? Anh nói rồi, anh chỉ thuộc về em, em quên à?”
An Nham nhớ tới tuyên thệ lúc hai người kết hôn, lúc này mới yên lòng lại, tâm tình tốtlên, ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Vậy anh muốn thế nào? Nhận nuôi?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Nếu như thực sự muốn có con, với tình hình của chúng ta, có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm.”
An Nham kinh ngạc nói: “... Thụ tinh trong ống nghiệm?”
Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái, “Hiện nay kỹ thuật này đã rất tiên tiến, chính là phân biệt lấy tế bào t*ng trùng và trứng, tiến hành thụ tinh ngoài cơ thể, sau đó đưa thai nhi vào cơ thể mẹ cho mang thai. Anh nhờ Tiếu Nhượng liên lạc với vài chuyên gia khoa sản,, để tiện cho những cặp vợ chồng không thể sinh con, kho trứng và t*ng trùng có rất nhiều tế bào t*ng trùng và trứng khỏe mạnh cung cấp cho mọi người lựa chọn, thậm chí có phụ nữ không muốn kết hôn cũng đến kho t*ng trùng tìm t*ng trùng của một nam nhân xa lạ để sinh con.”
An Nham kinh ngạc hồi lâu, hắn đã từng nghe nhắc đến chuyện hiến t*ng trùng này, còn biết giá cả t*ng trùng rất cao, nhưng mà hắn cho đến nay chưa từng nghĩ đến, có một ngày chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người mình.
Từ Thiếu Khiêm nghiêm túc nói: “Chúng ta chia ra làm thụ tinh trong ống nghiệm, sinh hai đứa bé, em thấy thế nào?”
An Nham gãi đầu một cái nói: “Nhưng mà... em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý làm ba...”
Hai người âu yếm rất lâu, rốt cục tận hứng, Từ Thiếu Khiêm mới lui khỏi cơ thể An Nham, An Nham hít thở sâu trong chốc lát bình phục lại nhịp tim kịch liệt, đột nhiên nói: “Đúng rồi... hai nhóc kia còn chưa ăn cơm tối.”
Nói xong định đứng dậy, lại bị Từ Thiếu Khiêm ấn về.
Từ Thiếu Khiêm hôn lên đôi môi An Nham một cái nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi làm chút đồ ăn cho mọi người.”
An Nham nhẹ nhàng kéo tay Từ Thiếu Khiêm, cười nói: “Thiếu Khiêm, hay là gọi đưa đồ ăn bên ngoài đi, anh đi công tác về cũng rất mệt mỏi, trong tủ lạnh cũng không còn nhiều thức ăn, nấu cơm quá phiền toái.”
Từ Thiếu Khiêm suy nghĩ một chút, nói: “Được, vậy anh đi gọi đồ ăn ngoài.”
Nửa giờ sau đồ ăn được giao đến nơi, Từ Thiếu Khiêm quay về phòng gọi An Nham. Nhóc coi vùi trong phòng khách ngủ đã sớm tỉnh, một vị khác ngoan ngoãn ngồi trong phòng chơi cũng đói bụng rồi, một nhà bốn miệng quây quần quanh cái bàn bắt đầu ăn bữa tối.
Từ Thiếu Khiêm gắp thức ăn cho An Nham, An Tiểu Vũ không phục: “ba ơi con cũng muốn!”
Từ Thiếu Khiêm cười một cái, không thiên vị gắp cho mỗi nhóc một miếng sườn xào vào bát. An Nham cũng chủ động gắp cho hắn một cái đùi gà, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút, anh hình như gầy đi.”
Con ngươi An Tiểu Vũ sáng lòe lòe quay một vòng, học dáng vẻ An Nham gắp một cái đùi gà vào trong bát Tiểu Tường: “Anh ăn nhiều một chút, anh hình như gầy á!”
Từ Tiểu Tường: “......”
An Nham quay đầu lại nhìn con trai một cái, “Nhại lời ba vui lắm hử?”
An Tiểu Vũ nói: “Vui ạ!”
Từ Thiếu Khiêm: “......”
Một nhà bốn miệng ngày ngày vui đùa, rất sung sướng, cũng rất hạnh phúc.