Thành Phố Vô Tận

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:49 18/04/20


Từ Thiếu Khiêm không ở Từ gia mà mua riêng một căn biệt thự cho mình ở vùng ngoại ô. Thứ nhất, thân phận siêu sao của hắn không thích hợp để sống chung với người nhà; thứ hai, em gái hắn đi du học, cậu em họ và Tứ thúc thì đều bận rộn với công việc làm ăn của gia đình, nên Từ gia luôn vắng vẻ, một mình ở đấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.



Chỗ ở này cực kì bí mật, chỉ có tài xế riêng và mấy người đại diện từng hợp tác mới biết địa chỉ. Từ sau khi sửa sang lại, trừ Từ Thiếu Khiêm ra, cũng chưa từng có người thứ hai bước vào. Đây đối với hắn mà nói, là một không gian riêng tư vô cùng quan trọng, Từ Thiếu Khiêm lại có tính khiết phích cao độ, không hề hoan nghênh bất kì kẻ nào đến đây quấy rầy.



Nói một cách nghiêm túc thì An Nham coi như là “ngoại nhân” đầu tiên được hắn đưa tới nhà riêng.



Tài xế mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa hai người đến khu biệt thự rồi đánh xe quay về.



Đêm khuya mùa đông lạnh giá vô cùng, hiện tại cũng đã gần hai giờ; gió đêm thổi qua mặt giống như thanh đao cắt vào da thịt, lạnh tới thấu xương. Chẳng biết từ bao giờ, ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, những bông tuyết phiêu tán giữa không trung, dưới ánh đèn đường mặc sức bay lượn, đọng thành tầng trên mặt đất, giống như một tấm thảm thuần trắng.



Hai người đột nhiên đi ra từ trong chiếc xe ấm áp, nhất thời không kịp thích ứng với nhiệt độ thấp bên ngoài. An Nham vì hôm nay tham gia lễ trao giải, muốn mình trông thật phong độ nên không quản thời tiết mà ăn mặc đơn bạc, cơn gió lạnh buốt thổi qua liền khiến hắn đánh một cái hắt xì thật to.



Từ Thiếu Khiêm vội vàng tháo khăn của mình quàng quanh cổ hắn, cẩn thận bao chặt lấy khuôn mặt và lỗ tai đã đỏ lên trong cái khăn, rồi mới thấp giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi?”



An Nham vẫn chưa thanh tỉnh, chóp mũi đông cứng đến đỏ lên, nhẹ nhàng hít vào không khí lạnh như băng rồi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn nam nhân trước mặt, cặp mắt hoàn toàn không có tiêu cự.



Từ Thiếu Khiêm khẽ thở dài: “Vào nhà trước đã.”



Nói xong liền nắm tay An Nham, đưa hắn vào nhà.



Khoảng thời gian này không ở trong nước, ngôi nhà này lâu rồi không về, bên trong không mở lò sưởi, vì lâu không có ai ở nên lộ ra đôi chút tịch mịch và vắng lạnh.



Bật đèn, đứng ở cửa đổi giày, thấy An Nham mơ mơ màng màng tựa vào cánh cửa như lại muốn ngủ, Từ Thiếu Khiêm chẳng thể làm gì ngoài bất đắc dĩ cúi người thay hắn cởi giày ra, còn ngồi xổm xuống tỉ mỉ xỏ dép vào chân hắn.



“Lên giường rồi ngủ.” Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc hắn, nửa kéo nửa ôm An Nham về phòng ngủ, cởi áo khoác của hắn ra treo trên giá để đồ, áo sơ mi ban nãy rửa tay làm ướt cũng thuận tiện cởi ra luôn.



Bên trong áo sơ mi, cư nhiên không mặc gì cả…



Từ Thiếu Khiêm ngẩn ra, nhất thời cảm thấy hô hấp có chút chật vật.



Ánh đèn vàng ám áp trong phòng ngủ chiếu lên cơ thể An Nham, hiển lộ làn da bóng loáng như ngọc của hắn. Hai khoả nhũ châu trên ngực màu sắc đỏ thẫm, toàn thân trên dưới không chút thịt thừa, đường cong vòng eo mảnh khảnh xinh đẹp, tựa như dụ người ôm hắn vào lòng, nơi cạp quần Tây bị lỏng lộ ra một góc quần lót màu trắng như ẩn như hiện.



Người mình thích cứ như vậy thân thể xích loã không chút phòng bị nằm trên giường của mình…



Từ Thiếu Khiêm nghe thấy tiếng tim mình đập ngày một gia tốc.



Sợ bản thân không kiềm chế được tiếp tục tâm viên ý mãn, Từ Thiếu Khiêm tức khắc tỉnh táo lại, đắp chăn cho hắn.



An Nham mở mắt, có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt, cặp mắt mờ mịt chứng tỏ say rất lợi hại.



Từ Thiếu Khiêm không nhịn được liền ngồi xuống mép giường, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt đỏ lên của hắn, thấp giọng hỏi: “Có phải khó chịu lắm không? Cậu hôm nay chưa ăn được bao nhiêu đã cố cụng ly với mọi người.”



Chẳng biết An Nham nghe có hiểu hay không, ánh mắt nhìn Từ Thiếu Khiêm càng ngày càng sáng.



“Tôi đi rót cho cậu cốc nước nóng.”



Từ Thiếu Khiêm vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên thì đúng lúc này, An Nham tự nhiên ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo tay hắn, chuẩn xác rướn người hôn lên môi hắn.



Sống lưng Từ Thiếu Khiêm nháy mắt cứng đờ.



Đôi môi An Nham thật mềm, khoé miệng còn vương mùi rượu nhàn nhạt, vươn lưỡi liếm môi Từ Thiếu Khiêm, dường như còn chưa cảm thấy thoả mãn, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, dò vào trong miệng Từ Thiếu Khiêm.



“Ưm…” Hô hấp của Từ Thiếu Khiêm trong một khắc đó đột nhiên dừng lại.



Cậu ấy đang làm cái gì vậy? Say quá đà??



Dù lý trí biết rõ trạng thái hiện giờ của An Nham là sau khi say thần chí không rõ, nhưng mà…
“Ư... không... Từ bỏ...” Trong cổ họng An Nham chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng như cầu khẩn.



Rốt cục, mạnh dùng một chút lực, Từ Thiếu Khiêm đem tinh dịch nóng bỏng trực tiếp bắn vào trong cơ thể An Nham. Tràng vách của An Nham tựa hồ bị bỏng đến nơi, nhẹ nhàng co rút, đầu gối quỳ trên giường cũng bởi vì vô lực mà mềm nhũn, cả người thê thảm ngã xuống giường.



Toàn thân trải rộng dấu hôn, hậu huyệt ngẫu nhiên còn chảy ra tinh dịch trắng đục, hình ảnh như vậy, thực sự kích thích mạnh đến cảm quan của Từ Thiếu Khiêm.



Dục vọng vừa mới phát tiết, tựa hồ lại có xu thế ngẩng đầu.



Từ Thiếu Khiêm ôm An Nham ngồi trên người mình, một bên hôn khóe miệng hắn, một bên xâm nhập từ dưới lên trên.



“Ư......” An Nham không thoải mái cau mày, nhưng thân thể bủn rủn của hắn căn bản không có năng lực phản kháng, bị Từ Thiếu Khiêm vòng tay ôm chặt, chỉ có thể mơ mơ màng màng tùy theo bản năng thân thể làm ra phản ứng.



Phân thân mẫn cảm cũng hoàn toàn phản bội ý nguyện của chủ nhân, bởi vì tuyến tiền liệt bị kích thích mà nhanh chóng đứng thẳng.



Đáy mắt Từ Thiếu Khiêm hiện lên ý cười, thân thủ cầm khí quan dựng thẳng của An Nham, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “An Nham, chỗ này của cậu... thật đúng là mẫn cảm...”



Đầu óc An Nham hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe theo phản ứng của cơ thể, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Từ Thiếu Khiêm.



Đau đớn xé rách lúc mới đầu dần dần rút đi, theo nam nhân lần lượt xâm phạm, hậu huyệt gần như đã tê dại, một cỗ khoái cảm kỳ dị dọc xương sống chạy thẳng lên đỉnh đầu.



Âm thanh phản kháng của An Nham cũng dần dần được rên rỉ mê người tràn ra bên môi thay thế.



“Ưm... Ư...” Vị trí tuyến tiền liệt lại bị hung hăng ma sát, An Nham ngồi trên người Từ Thiếu Khiêm, hai chân kẹp chặt eo hắn, ngay cả đầu ngón chân cũng hưng phấn cuộn lại, phân thân sưng đỏ lại trực tiếp đặt trên bụng Từ Thiếu Khiêm.



Từ Thiếu Khiêm thực thích An Nham thành thật như vậy.



“Thoải mái không?” Một bên thấp giọng hỏi, một bên bắt đầu triển khai kỹ xảo lấy lòng phân thân An Nham.



“Ừm...” An Nham mơ mơ màng màng đáp lại.



Tuy rằng đầu óc sau khi uống say không thể làm rõ tình cảnh giờ phút này, nhưng cảm thụ của thân thể vẫn vô cùng rõ ràng, sau khi đau đớn bén nhọn ban đầu qua đi, cái loại cảm giác vừa tê vừa thích này thực làm người ta ăn rồi muốn nữa.



“Thoải mái? Đây chính là cậu nói.” Từ Thiếu Khiêm thực vừa lòng, mỉm cười, thay đổi tư thế một chút, lại đem An Nham đặt ở dưới thân, hung hăng tiến tới.



“A... Ưm... A a......”



Rất nhanh, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên rỉ đan vào nhau.



...



Cũng không biết là làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi trời sắp sáng, Từ Thiếu Khiêm mới ngừng lại được, nhìn nam nhân bị chính mình áp đến người toàn hôn ngân, bờ môi sưng đỏ, khóe mắt còn phiếm lệ quang, đáy lòng thực sự thỏa mãn đến tột đỉnh.



Ôm hắn cả đêm, trong thân thể lưu lại rất nhiều tinh dịch, sợ hắn ngủ không thoải mái, Từ Thiếu Khiêm nhẫn nại toàn thân mỏi mệt, ôm An Nham vào trong phòng tắm, hoàn toàn rửa sạch một lần.



Huyệt khẩu đã muốn thảm hề hề sưng thũng lên, may mà Từ Thiếu Khiêm động tác có chừng mực, bởi vì An Nham là lần đầu tiên, còn tận lực thả chậm quá trình tiền hí, hậu huyệt cũng không có bị thương hay chảy máu.



Trở lại phòng ngủ nhẹ nhàng ôm hắn đi vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, cảm nhận hô hấp đều đều phất qua mặt mình của hắn, có cảm giác hạnh phúc kỳ diệu, trái tim như được lấp đầy.



An Nham......



Đây là người hắn đã thích rất nhiều, rất nhiều năm...



Chỉ là, không biết, lấy cớ say rượu loạn tính mà rút củi dưới đáy nồi (*) chiếm hữu hắn, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?



(*) rút củi dưới đáy nồi: ý nói thừa cơ, lợi dụng hoàn cảnh.