Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 20 :

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Làn da vừa tiếp xúc với không khí mát lạnh, ta liền rùng mình một cái.



Hai người kia trao đổi với nhau một ánh mắt, đem quần áo của ta mặc trở lại.



Ta bực tức nói: “Đã thấy rõ rồi chứ? Hài lòng chưa?”



Cô gái kia liền quỳ xuống, “Tiểu nữ mạo phạm đến công chúa, xin công chúa tha thứ. Hiện giờ công chúa có thể quay về nghỉ ngơi.”



Ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. Cẩn tắc vô ưu, may mà ta có đề phòng, đêm qua lặng lẽ cấu phía sau gáy một cái, làm ra một cái dấu. Bớt cùng chỗ bị bầm tím cũng khá giống nhau, hai người này không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.



Đại hãn lại đem hai người con trai triệu vào trò chuyện. Ta trở lại lều của Hạ Lan phu nhân ngồi cả nửa ngày, Mạc Tang mới trở về.



Phu nhân hỏi: “Phụ hãn con có nói gì không?”



Mạc Tang trả lời: “Những chuyện rườm rà này, a mụ không biết thì tốt hơn.”



“Vậy con định sắp xếp quận chúa như thế nào?”



“Phụ hãn để người tạm thời chiếu cố tới nàng.” Mạc Tang lại quay sang ta, “Phụ hãn và đại ca ta cũng chưa biết việc ngươi ở đây đã bị lộ, hơn nữa cũng rất tin tưởng ngươi là công chúa. Ta sẽ không chủ động thả ngươi đi, nhưng khi quan phủ phái người tới cứu ngươi, ta sẽ tạo điều kiện thuân lợi cho ngươi. Ngươi nên nắm chắc lấy cơ hội đó.”



“Được!” Ta nói, “Nhưng ngươi đang giữ kiếm của ta, tốt nhất nên trả lại cho ta. Đó là của mẹ ta tặng.”



Mạc Tang liền gọi Ni Mã mang thanh kiếm trả lại cho ta.



Ta cầm kiếm kiểm tra một lượt, sau đó mang vào sau lưng.



Mạc Tang đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được chế nhạo: “Ai cũng nói con gái Nam Lương các ngươi đều dịu dàng yếu đuối, bình thường ở nhà không vẽ tranh thì cũng thêu hoa, cửa lớn không ra, cửa sau cũng không bước. Vậy mà ngươi đường đường là một quận chúa kim chi ngọc diệp, lại đi múa đao đánh kiếm. Ta xem bộ dáng của ngươi, cho dù chỉ là khoa tay múa chân, nhưng cũng học khá lâu rồi à?”



Ta cười đắc ý, “Ta dĩ nhiên không phải là tiểu thư bình thường trong khuê phòng, ngươi tới thử sẽ biết.”




Ta gật đầu một cái, Phong Tranh liền thả tay ra.



Trong bóng tối, có thể lờ mờ thấy được hắn mặc trang phục màu đen, dùng khan che mặt, chỉ để lộ cặp mắt sáng như sao ra ngoài.



Hắn quan sát ta hồi lâu, hơi yên tâm gật gật đầu.



Ta bước xuống giường, nhanh chóng khoát thêm áo ngoài và giày vào, cầm lấy bảo kiếm, sau đó đi theo Phong Tranh ra ngoài.



Tỳ nữ ở gian ngoài đều đang ngủ say, rõ ràng là bị hạ dược.



Phong Tranh vén rèm nhìn ra ngoài, sau đó cầm lấy tay ta, kéo ta chạy trốn.



Tên này thật là, đã không còn là trẻ nhỏ nữa rồi, còn kéo tay làm gì.



Ta theo bản năng tránh ra, lại thấy hắn không vui nhíu mày, càng đem tay ta nắm lại chặt hơn.



Bây giờ đang là trước lúc bình minh, trong doanh trại trừ bỏ lính gác, tất cả mọi người đều đang ngon giấc, khắp nơi tĩnh mịch, không có cả một tiếng côn trùng.



Ta theo sau Phong Tranh hướng phía đông đi qua, chân đạp trên cỏ, phát ra âm thanh sàn sạt khe khẽ.



Phong Tranh bỗng nhiên dừng lại, kéo ta trốn vào góc tối của một căn lều.



Hai chúng ta không dám thở mạnh, một lát sau, một ít lính gác đi tuần qua đúng vào nơi chúng ta vừa đứng.



Chờ bọn họ đi khuất, Phong Tranh mới kéo ta tiếp tục đào thoát.



Chưa đi được bao xa, một con chó vàng không biết ở đâu chạy ra, hướng về phía chúng ta lớn tiếng sủa.