Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 22 :

Ngày đăng: 02:31 19/04/20


Phong Tranh nhanh chóng vung kiếm ngăn lại, đem mũi tên bay tới chém thành hai đoạn.



Hắn cười lạnh nói: “Đại vương tử muốn bắn đệ đệ của mình, thật đúng là đại nghĩa diệt thân.”



Mạc Tang vội vã kêu to: “Đại ca! Mau gọi phụ hãn tới.”



A Mục Hãn thấy hắn muốn mang cả phụ thân tới, tức giận đến run run, gầm thét kêu gọi thuộc hạ nhanh chóng bắt người. Chính lúc này, đám thủ hạ mà Mạc Tang mang tới bắt đầu phát huy tác dụng. Bọn hắn một mặt kêu la “không được làm bị thương nhị vương tử”, một mặt lại xông lên đầu tiên, cùng Phong Tranh giao thủ.



Hiển nhiên là đã nhận được chỉ thị của Mạc Tang, nên bọn thị vệ này lúc tấn công thì thanh thế tuy lớn, nhưng thực ra chỉ là làm bộ làm dáng, mỗi một chiêu thức đánh ra đều là khoa chân múa tay. Hơn nữa bọn họ lại đem thủ hạ của A Mục Hãn ngăn cản lại phía sau, đảm bảo cho chúng ta an toàn thoái lui.



Phong Tranh huýt sáo một tiếng. Hai con hắc mã nọ liền tung chân đá ngã mấy tên binh lính đang canh giữ chúng, sau đó liền vọt qua đoàn người mà xông tới đây.



Mạc Tang không cần ta ném mà tự động nhảy lên ngựa, hắn còn muốn kéo cả ta lên, nhưng lại bị Phong Tranh giành trước.



Phong Tranh kéo ta ngồi phía trước, ôm ta sát vào người hắn, sau đó thúc vào bụng ngựa, lao ra khỏi vòng vây.



Ba người chúng ta phá vòng vây mà chạy, phía sau từng đợt tên giống như mưa rào ào ạt bay tới, mỗi mũi đều muốn đoạt mạng người. Phong Tranh mạnh mẽ cúi người, đem ta ép sát vào lưng ngựa, cùng lúc đó hai mũi tên sắt bén xoẹt qua ngay trên đỉnh đầu chúng ta.



Không cần Mạc Tang nhiều lời, chúng ta đều ra sức giục ngựa hướng phía hồ mà chạy.



Sau khoảng nửa nén hương, cũng đã tới được biển. Mạc Tang nhảy xuống ngựa, từ trong đám cỏ lau cao ngang người lôi ra một con thuyền nhỏ. Ta cùng Phong Tranh nhanh chóng lên thuyền, nhưng Mạc Tang vẫn đứng im tại bờ biển.



Phong Tranh hỏi: “Nhị vương tử sao vẫn không lên thuyền?”



Mạc Tang lắc đầu, “Thuyền chỉ có thể chở được hai người.”



Ta vội hỏi: “Vậy ngươi thì sao?”




Ta hiểu được ý nghĩ của hắn. May mắn là ta có mang theo bên mình thuốc chữa thương mà nhị sư huynh cho ta, vì đặt bên trong túi hương, nên lúc trước mới không bị tìm thấy. Thuốc của nhị sư huynh khác hẳn thuốc thường, Phong Tranh rất nhanh liền được cầm máu. Ta xé quần áo băng bó qua loa cho hắn, lại cho hắn ăn ít thuốc giải bách độc.



Sau đó cổ vũ bản thân, nắm lấy mái chèo, theo hướng tây bắc mà chèo tới. Trước đây khi còn tu luyện trên núi, vào mùa hè thì thỉnh thoảng sẽ xuống núi bơi lội chèo thuyền trên sông, hiện giờ rốt cuộc cũng có chỗ hữu dụng.



Tuy rằng phía sau không có truy binh đuổi theo, nhưng ta cũng không dám lơi lỏng. Ta chèo một hơi hơn nửa canh giờ, cho đến khi trời sáng, ta cũng đã thở hồng hộc, không thể không dừng lại mà nghỉ ngơi một lát.



Vị trí của chúng ta lúc này đại khái đang ở vào chỗ trung tâm của hồ nước, bốn phía ngoại trừ nước vẫn chỉ có nước. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm gợn lên tầng tầng sóng cuộn, tiểu Kim nhảy đến trên mép thuyền, ló đầu xuống nước kêu vài tiếng, ước chừng nó nhìn thấy cá.



Ta lau mồ hôi một cái, lại đi qua xem Phong Tranh.



Không xem thì thôi, ai ngờ vừa xem đã giật mình. Phong Tranh bị mất máu quá nhiều, đã bất tỉnh lúc nào không biết. Hiện tại sắc trời đã sáng rõ, ta thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt xanh trắng, trên mặt đỏ ửng một cách bất thường.



Ta đưa tay sờ lên trán hắn. Ai nha, nóng đến chết mất!



Đúng là họa vô đơn chí!



Lúc này tiểu Kim bỗng ngửa cổ kêu meo meo. Ta ngẩng đầu nhìn, thì thấy trên bầu trời có một đôi cò trắng bay ngang qua. Chúng nó hướng về phía nam bay tới, bay không xa liền vỗ cánh hạ xuống, sau đó biến mất ở mặt nước bằng phẳng.



Thật tốt quá! Địa phương nào có chim làm tổ nhất định là có bờ, dù sao vẫn tốt hơn so với việc cứ ngồi mãi ở đây.



Ta chèo thuyền tới gần, quả thật nhìn thấy một vùng có lau đang lây đọng xuất hiện trước tầm mắt.



Dường như đây là một hòn đảo nhỏ nằm ở giữa hồ, trên đảo có mấy đôi chim sơn dã làm tổ. Chúng cũng không làm người khác sợ, ta chèo thuyền lại gần, chúng liền bay đến bên cạnh, đứng trên một gốc cây khô héo, mà đánh giá chúng ta.



Trước tiên ta lên bờ nhìn nhìn. Đảo này cũng không nhỏ lắm, bờ biển đầy cỏ lau rậm rạp, ở giữa là một đồng cỏ. Ta đi đến đầu bên kia, thì vui mừng phát hiện ra có một căn nhà nhỏ.