Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường
Chương 25 :
Ngày đăng: 02:31 19/04/20
Phong Tranh đứng ở phía sau lưng ta, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đúng là nói dối không cần viết trước.”
Ta huých hắn một cái: “Đừng có mà vừa được lợi lại còn ra vẻ. Nếu ta không xông vào, hiện tại ngươi đã khó giữ được trinh tiết.”
Phong Tranh cau mày: “Cô nương còn nhỏ tuổi, sao nói chuyện thô lỗ như vậy?”
Người này quả thật không phải là loại thích thuyết giáo bình thường.
Hai chúng ta quen biết hơn mười năm, ngươi cũng không phải ngày đầu mới
biết ngôn ngữ của ta thô tục. Nhưng dù có phải nói gì thì cũng đừng chỉ
trích làm người ta khó chịu.
Phong Tranh cởi quần áo, ta cẩn thận xem vết thương của hắn. Cũng may đã không còn chảy máu. Vết thương hơi sưng một ít, nhưng cũng không
nghiêm trọng. Mà mũi tên độc kia cũng bình thường, dùng một số loại
thuốc thích hợp sẽ rút sạch chất độc.
Ta gọi hạ nhân đi thay nước mới, giúp Phong Tranh rửa sạch vết
thương, bôi thuốc lên, sau đó nhấc bút viết ra đơn thuốc để giải độc,
sau đó kêu người đi lấy thuốc.
Phong Tranh vừa mặc quần áo, vừa nói: “Ta không biết ngươi còn biết y thuật.”
“Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng đã từng thấy heo đi bộ.” Ta cúi
đầu rửa tay “Ta đi theo sư phụ sư huynh xuống núi hành y đã lâu như vậy, đầu óc tự nhiên sẽ học được cách chữa bệnh. Ngươi thì biết gì về ta?”
Phong Tranh buồn bực đáp: “Ai bảo ta không biết?”
Ta khẽ cười một tiếng: “Vậy ngươi nói xem, sinh thần của ta là vào ngày bao nhiêu?”
Phong Tranh ngạc nhiên, tự nhiên lại bị hỏi khó. Hằng năm ta ở cùng
sư phụ, chỉ dịp lễ tết mới được trở về, mấy năm này sinh thần đều trôi
qua trong hang núi. Phong Tranh chỉ quan tâm đến Vãn Tình, đương nhiên
không để tâm xem ta ra đời lúc nào.
Ta lại hỏi: “Vậy ngươi có biết ta thích ăn gì, thích hoa gì, hay mặc kiểu y phục thế nào không?”
Phong Tranh đều lắc đầu, ra vẻ hổ thẹn.
Ta đắc ý nói tiếp: “Ta biết ngươi sinh vào hai tám tháng nhuận, thích ăn cá chua cay, gà lá sen, một lần ăn phải quả ngoại ban, cả người liền phát ban. Bình thường ngươi thích mặc y phục màu xanh, uống nữ nhi
hồng*rượu Thiệu Hưng* phải được ủ
Người này vẫn thích thuyết giáo.
Ta uống đủ nước, cổ họng cũng không còn khó chịu, lại yên lặng tiếp tục ngủ.
Ta cứ ngủ rồi tỉnh, ngủ rồi lại tỉnh như vậy, đầu óc không thể nào
thanh tĩnh. Khi cảm thấy tốt hơn một chút, có thể mở mắt ra nhìn, chỉ
thấy trong phòng có hai ba hạ nhân, một nam nhân ngồi đầu giường.
Trong đầu ta là một mảng hỗn độn, hoảng hốt cảm thấy cảnh này rất
quen mắt, người ngồi ở đầu giường kia nhìn rất giống cha ta. Hình như
ngay sau đó, hắn sẽ đến gặp nương để nói: “Vãn Tình bị nàng đẩy ngã
xuống đất, vỡ đầu chảy máu. Không ngờ đại muội tuổi còn nhỏ, lại độc ác
như thế, không mảy may quan tâm tới tình tỷ muội.”
Sau đó, nương liền nói: “Nhất định là có hiểu lầm, chỉ bằng lời nói của tiểu công tử Phong gia, cũng chưa hẳn đã chính xác.”
Cha ta lại không tin, ông luôn rất tự phụ. Ông nói: “Nàng, đúng là mẹ hiền hại con. Nên đưa con bé tới chỗ của Vân Hư đạo trưởng để được dạy
dỗ.”
Khi đó mẹ ta lo lắng đáp: “Vũ nhi còn nhỏ như vậy, mang lên đó, làm sao ta yên tâm được.”
Cha ta nói như đinh đóng cột: “Chính vì còn nhỏ nên mới cần được dạy dỗ tử tế.”
Cha mẹ nhà khác uy hiếp đem con đi thì cùng lắm chỉ là hù doạ một cái. Nhưng cha ta đã nói thì sẽ làm, thật sự đem ta đưa đi.
Ta cảm thấy như có người kéo ta từ trên giường lên xe ngựa, một mảng
kí ức bỗng vụt đến, ta nghe có tiếng khóc của trẻ con, cảm thấy như
chính mình đang khóc, khóc rất thương tâm.
Ta liều mạng đập cửa, cố gắng mở chốt then cài, la hét. Hoảng sợ, ảo
não, uất ức, tất cả cứ chất đống trong lòng, cảm giác đó khiến cho người ta rất khó chịu, giống như không thở được.
Bỗng có người nắm lấy bàn tay đang vung vẩy của ta, giữ chặt. Một
tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai ta: “Được rồi, được rồi, không đem
ngươi đi. Đừng sợ, ngươi không cần phải đi nơi đó nữa.”
Âm thanh này như giả như thật, lại có một sức mạnh kì diệu giúp người ta trấn tĩnh. Ta nghe theo lời nói trầm tĩnh của hắn, dần dần bĩnh tĩnh lại.