Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường
Chương 32 :
Ngày đăng: 02:31 19/04/20
Nhớ lại lần đầu tiên cha đưa ta đi bái sư phụ, khi đó ta còn rất nhỏ. Đến núi, ta được hạ nhân bế xuống xe, còn được mặc lăng la tơ lụa.
Đứng sát bên người sư phụ là một tiểu đạo sĩ xinh xắn, thân mình lọt
thỏm trong lớp áo đạo sĩ rộng thùng thình cùng với vẻ mặt ngang ngạnh,
trông càng giống một tên côn đồ. Hắn nhìn thấy ta, liền phù một tiếng
phun ngay cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, sau đó bị một thiếu niên
chững chạc là Đại sư huynh vỗ một cái đằng sau đầu.
Sư phụ ôn hòa nói: “Đây là Đại sư huynh và Nhị sư huynh của con.”
Ta nhỏ giọng nói: “Ta muốn đi ngoài…”
Sư phụ và Đại sư huynh đưa mắt nhìn nhau, sau đó Đại sư huynh đắt ta đến nhà xí.
Ta rất là kinh ngạc, lần đầu trong đời nhìn thấy chuồng heo được đặt
bên cạnh nhà xí. Trước kia ở nhà, khi đi ngoài luôn có hạ nhân chuẩn bị
thùng gỗ và tàn hương (tro).
Ta run rẩy cởi quần, chợt nghe thấy tiếng heo kêu ở sát vách. Trong
nhà xí, mùi hôi xông lên, ta ngồi xổm trên hai phiến đá, cố gắng dùng
sức, bên dưới liền vọng ra tiếng phọt phọt, nước vàng bắn tung tóe. * ko chịu nỗi =.=” *
Trong một phút này ta cảm thấy thật kỳ diệu, không ngờ đi nhà xí lại sinh động như thế.
Sau khi bước ra ngoài, trong lòng tò mò không thể tả, rốt cuộc cũng
không nhịn được mà chạy đi hỏi Nhị sư huynh: “Tại sao lại dựng nhà xí
bên cạnh chuồng heo?”
Thật không ngờ, ta đã chọn nhầm người để hỏi, Nhị sư huynh của ta tuy rằng bình thường mi thanh mục tú, nhưng lại có một bụng ý xấu. Hắn cười hắc hắc, nói cho ta biết: “Bởi vì phân để cho heo ăn.”
Ta kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Vậy, vậy, chúng ta ăn thịt heo, chính là ăn phân người sao?”
“Đúng nha!” Nhị sư huynh nghiêm mặt nói: “Hóa ra là ngươi không biết?”
Ta đương nhiên không biết. Ta là thiên kim của vương công quý tộc, có thế nào cũng được nuông chiều từ bé, chỉ biết ăn, còn không biết thức
chúa, chuyện phiền phức gì cũng tìm đến cửa.”
Hạ Đình Thu cười, “Người đều có số mệnh, những việc hiện tại chỉ là
khảo nghiệm. Muội lúc ban đầu còn rất tự tin, giờ chỉ vừa rời nhà một
bước đã căng thẳng như vậy.”
“Vì chưa làm qua thôi.” Ta than thở, “Ta trước đây luôn làm việc quang minh chính đại.”
Hạ Đình Thu liếc xéo ta, “Trộm rót nước lên giường ta, rồi còn đổ oan ta đái dầm, chuyện này rất quang minh chính đại à?”
Ta cười hắc hắc, “Không phải là vu oan không thành sao?”
“Dựa vào muội mà có thể sao.” Hạ Đình Thu ngâm nga nói.
Ta trầm mặc một lát, rồi nghiêm giọng nói: “Nhị sư huynh, ta không
ngăn được huynh, nhưng thật huynh không nên can dự vào chuyện này. Nếu
như sau này tình hình có biến, ta bảo huynh rút ra, huynh nhất định phải nghe ta, được không?”
Hạ Đình Thu ném cành hoa đi, khẽ cười xoa nhẹ lên tóc ta, “Nha đầu ngốc, lo cho mình trước đi, ta rất chắc chắn.”
Tiễn Nhị sư huynh rời đi, ta đến thỉnh an công chúa, sau đó trở về phòng của mình.
Hạ Hà đang chỉ bảo quy tắc cho một tiểu cô nương. Thấy ta trở về, Hạ Hà liền đẫn cô nương kia đến chào.
“Quận chúa, hôm nay đại sứ quán đưa đến vài thị nữ cho người và công
chúa. Đứa trẻ này gọi là Thảo nhi, nô tỳ để nàng dâng trà cho người mỗi
ngày được không?”
Một mình ta đâu cần nhiều người như vậy hầu hạ, nhưng thịnh tình từ đại sứ quán không thể chối từ.
Đứa bé trên Thảo nhi kia nhìn qua chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi,
dáng vẻ nhu thuận thông minh, nghe nói là tôi tớ ở sứ quán, rất đáng
tin. Ta tùy ý hỏi vài câu, liền thu nhận nàng.