[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm
Chương 47 : Thổ lộ không có kết quả. (2)
Ngày đăng: 01:52 16/09/19
Hà Tinh lại lắc đầu một cái, răng cắn chặt môi dưới, chính là không chịu đưa thư cho Tần Mục.
Tần Mục gượng cười lắc đầu, bất đắc dĩ hướng ánh mắt nhìn về phía Hồ Lão Tứ.
Hồ Lão Tứ nói:
- Tiểu Hà, đây chính là thư của trưởng thôn Tần, không chừng còn là chuyện quan trọng, nhanh chóng đưa thư cho Tần Mục!
Khóe miệng hà Tinh trề xuống, không biết là định khóc hay cười, bả vai nhỏ khẽ run lên, giọng mếu máo nói:
- Không cho, đưa cho anh, anh nhất định rời khỏi thôn Tây Sơn này của chúng ta.
Cô nàng nói câu này cũng khiến cho đám đàn bà con gái xung quanh trở thành đồng minh, đều đứng dậy, dần dần tạo thành một vòng tròn, vây lấy Tần Mục bên trong.
- Trưởng thôn Tần, anh không được đi, anh đi rồi, chúng tôi còn biết trông cậy vào ai nữa…
Người đầu tiên mở miệng là Tề thẩm.
- Đúng thế, không được đi, đừng đi mà, anh đi rồi, chúng tôi còn biết làm thế nào đây.
- Trưởng thôn Tần cũng được, thôn Tây Sơn cũng dược, nghe nói bên Bắc Kinh kia đường đi rộng lắm, đi đường cũng mất công nhiều.
Tần Mục nghe mà không hiểu sao, vươn hai tay lên, lớn tiếng nói:
- Đợi đã, đợi đã, các người nói cái gì mà tôi cũng không hiểu. Cái gì mà Bắc Kinh, cái gì mà rời đi? Tôi đây không phải đang yên ổn sống ở đây sao? Ai lại nói gì lung tung thế, đây không phải là bịa chuyện gây họa à?
- Bịa chuyện, anh nói ai bịa chuyện?
Hà Tinh giận giữ đưa bưu phẩm trong tay ném vào tay Tần Mục, lớn tiếng nói:
- Thư của trường đảng trung ương, anh đừng tưởng là em không hiểu.
Trong lòng Tần Mục lộp bộp, quả thật có chút không dám tin tưởng, trường đảng trung ương, đó chính là chỗ để bồi dưỡng cán bộ chủ chính cấp thành phố, làm sao có thể gửi thư cho mình? Lại nói cán bộ học tập ở trong trường đảng ra, ra ngoài công tác lại có thêm chút cống hiến thì được thăng chức, được quốc gia trọng dụng mới có thể có được cơ hội như thế, mình đây thì sao có thể được?
Vì thế, Tần Mục búng vào trán Hà Tinh, cười nói:
- Tiểu nha đầu chưa hiểu rõ gì hết, biết cái gì về cấp bậc của trường đảng chứ. Em nha, không có việc gì thì cũng đừng làm loạn thêm.
Hà Tinh không tin, nước mắt vẫn rơi xuống như mưa, nhìn nụ cười tươi rói có chút đáng giận của Tần Mục, trong lòng cô gái nhỏ như bị ma xui quỷ khiến, cảm xúc đột nhiên bộc phát qua, hung hăng nhào vào trong lòng Tần Mục, lớn tiếng khóc hô:
- Em không cho anh đi, em ko cho anh đi. Anh khi dễ em, anh phụ em!
Chiêu này của Hà Tinh đúng là đột ngột, làm cho mọi người cảm thấy không biết theo ai. Tần Mục vội vàng đẩy thân thể Hà Tinh ra, cũng không để ý ánh mắt của người khác, nói:
- Em gái, em yên tâm, Tần Mục anh không chỉnh lại thôn Tây Sơn này đàng hoàng, tuyệt đối không rời đây.
Nói xong, hắn lại nhìn người xung quanh, lẳng lặng nói:
- Mọi người cũng yên tâm, không để từng người có thể ăn thịt, Tần Mục tôi cả đời này ở lại thôn. Tôi không phải lời nói gió bay, hôm nay có Hồ Lão Tứ cũng ở chỗ này chứng kiến, xem Tần Mục tôi có giữ lời không.
Hà Tinh vừa rồi nhất thời không kìm lòng được, vong tình lao vào lòng Tần Mục, tuy rằng Tần Mục nhanh chóng tránh ra, nhưng trong lòng lại mừng thầm, cuối cùng cũng có thể biểu lộ tình cảm của mình. Hơn nữa nghe thấy lời hứa không đi của Tần Mục, cô gái nhỏ liền mặt đỏ bừng bừng, mang dáng vẻ khác hẳn.
Tần Mục cam đoan, bà con lại châu đầu vào tiếp tục làm việc, cô gái nhỏ ngượng ngùng nói:
- Em đi rót nước cho mọi người.
Tần Mục cùng Hồ Lão Tứ liền đi tới căn nhà dột kia, Tần Mục đón lão ngồi xuống, lúc này mới mở lá thư có ấn của “trường đảng trung ương” trong tay ra.
Sắc mặt Tần Mục âm trầm xem hết phong thư, trong nhất thời có cảm giác muốn khóc. Hắn thật sâu hít vào một hơi, nhét thư vào trong túi, điều chỉnh tâm tình nói với Hồ Lão Tứ:
- Chú, trên trấn nói sao về chuyện mở đường của thôn chúng ta?
Hồ Lão Tứ thấy Tần Mục không nói gì về nội dung bức thư kia, cũng không hỏi nhiều, nói:
- Lý Bí thư nói muốn thành lập một tiểu tổ mở núi, ngày mai đi lên huyện xin chính sách.
Tần Mục khẽ lắc đầu nói:
- Chính sách là phải lấy được, mở núi là chuyện lớn, không phải là chuyện một lần là xong, nhân viên phải chuẩn bị thế nào, những điều này đều cần phải lo lắng. Nếu trên trấn có thể hiện thái độ thì chúng ta không cần lo rồi. Hai ngày nữa tôi đi tìm thư ký Quách xem có thể biến chuyện mở núi của thôn Tây Sơn chúng ta thành việc trên huyện không.
Hồ Lão Tứ liền cười nói:
- Tiểu Tần à, tâm của anh đúng là không nhỏ, chính sách của huyện của thành phố có thể dễ dàng tới thế sao?
Tần Mục nghe xong câu nói của Hồ Lão Tứ, trong lòng hốt hoảng. Bản thân hắn bị nội dung trong lá thư này kích thích, thế lại quên mất chuyện làm quan lấy gốc rễ làm chính, nếu không tính khí nóng nảy bộp chộp, nhảy qua ban bệ trên trấn, lại xông lên huyện xin chính sách, quả thật đúng là thiếu suy nghĩ rồi. một hành động không đúng sẽ mang tiếng ngay. Hơn nữa hắn lại không có chút căn cơ nào, cứ như thế nhất định sẽ dính đá của quan viên thượng cấp.
Nghĩ tới đây, Tần Mục có chút cảm kích, nói:
- Chú Lão Tứ, cảm ơn chú.
- Cảm ơn cái gì, thằng ranh nhà cậu, tôi nhìn cậu lớn lên, còn đứng nhìn cậu tự nhảy vào hố sao?
Hồ Lão Tứ hút mấy ngụm thuốc, vỗ bàn nói:
- Ai nha, sao tôi lại quên mất người kia.
- Chú Lão Tứ, chú nói tới ai cơ?
Tần Mục lại lùng hỏi.
- Người nổi danh tài ba của trấn Hà Tử, Hầu Vạn Lâm, lập nghiệp ở Mã Hương làm về pin, năm đó cha hắn có giao tình với tôi, tôi đi tìm hắn kéo ít tiền về.
Hồ Lão Tứ vui vẻ nói.
- Pin?
Hai hàng lông mày Tần Mục nhíu lên, thập niên 90 có rất nhiều nhà máy hóa chất, nhất là làm pin đều có vấn đề nghiêm trọng về ô nhiễm môi trường, nếu để cho Hồ Lão Tứ dính tới khúc mắc về tiền tài với người này, chuyện về sau khó mà nói rõ ràng được.
- Không được, chú Lão Tứ, chúng ta không thể làm như thế, dựa vào bản thân.
Tần Mục suy tư, ngăn cản ý tưởng tìm kiếm tài trợ của Hồ Lão Tứ, trầm ngâm rồi nói:
- Đi tìm Lý Đại Đồng.
- Lý Đại Đồng?
Hồ Lão Tứ lạ lùng nói:
- Cậu với hắn không hợp nhau, hơn nữa hắn sắp rơi đài rồi, tìm hắn còn có tác dụng gì nữa?
Tần Mục mìm cười lắc đầu nói:
- Cái này khó mà nói trước được, năng lực của Lý Đại Đồng này là có, huống chi nhiều năm làm chủ quản nông nghiệp của trấn, một số công tác không phải là nói chơi.
Tần Mục còn có một câu nói chưa nói ra, trên đài chính trị không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ cần tìm được điểm cân bằng thì sẽ có lợi cho bản thân rất nhiều.
Hồ Lão Tứ mặc dù ở cơ sở làm việc nhiều năm, nắm thấu được tính tình của các cán bộ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong số cán bộ cấp trấn, đối với đoàn thể cán bộ cấp trên, lão vẫn là không rõ lắm.
- Cho dù là Lý Đại Đồng, hắn chẳng qua là có ấn tượng vì chuyện của cháu mình mới thế, dễ dàng thay đổi được.
Tần Mục thoải mái nói.