[Dịch]Thanh Quan- Sưu tầm

Chương 798 : Trọng quyền Giang Bắc.

Ngày đăng: 01:55 16/09/19

Mộ Băng Đồng nhìn qua biểu lộ Tần Mục làm bất đắc dĩ, dẫn tới Tần Mục cười rộ lên. Thời điểm này điện thoại Tần Mục vang lên, hắn đứng lên nói xin lỗi với hai nữ hài, sau đó đi qua một bên nghe. Mạnh Khiết thấy Tần Mục đi xa, kéo Mộ Băng Đồng giáo dục: - Cô đấy, có phải nước vô não sao? Cô xem hắn đi, một thân trang phục bình thường, tuy là nhãn hiệu có chút danh khí nhưng so ra còn kém Dương đại thiếu gia ra vào là có xe sang đưa đón, động cái là tiêu phí trong Mộng Ngải Thiên Đường, quá xa xỉ mà. Mộng Ngải Thiên Đường, tùy tiện tiêu phí là hơn vạn, cho dù là Dương Ngọc Hải không phải tình huống đặc biệt sẽ không vào chỗ đó, điểm này Mạnh Khiết cũng không phải biết rõ. Mộ Băng Đồng nhíu mày nói ra: - Tiểu Khiết, cô nghĩ đi đâu vậy, tôi và Tần tiên sinh chỉ gặp mặt hai lần, không phải như cô nghĩ đâu. - Thôi đi..., không phải tôi nghĩ sao? Tại sao tôi thấy hai người nhìn nhau khác lạ, trong mắt như có điện bắn ra ngoài, còn muốn dấu diếm tôi? Mạnh Khiết bĩu môi nói ra: - Đôi mắt của tôi là Hỏa Nhãn Kim Tinh luyện ra trong lò đan của Thái Thượng lão quân đấy, có gió thổi cỏ lay làm sao qua được mắt của tôi? Mộ Băng Đồng cười cười, thò tay véo thịt ngứa của Mạnh Khiết, trêu đùa: - Đi, hoa hồ điệp, biết rõ cô duyệt người vô số, tôi và hắn không có quan hệ, người ta đã kết hôn rồi! - Kết hôn thì như thế nào, kẻ đi tìm tôi có kẻ nào chưa kết hôn? Cắt, nam nhân có tiền mới đồi bại, nữ nhân đồi bại mới có tiền, người nào không biết chứ. Nói cho tôi biết một chút, hắn rốt cuộc là làm gì? Mạnh Khiết bộ dáng hiếu kỳ. Mộ Băng Đồng liếc mắt nhìn thân ảnh của Tần Mục và nhún nhún vai nói ra: - Tôi cũng không biết ah, cô đừng có bát quái được không? - Ai nha nha, không biết hắn làm gì, cô đáp ứng ăn cơm với hắn, coi chừng cô bị người ta lừa gạt đấy, thân thể giữ gìn hai mươi mấy năm nha, ai nha nha. Mạnh Khiết ngạc nhiên nói ra. - Tiểu Khiết, cô nghĩ đi đâu vậy! Mộ Băng Đồng đưa tay vỗ trán, bộ dáng bất đắc dĩ. Thời điểm này Tần Mục đi về, gật đầu với hai nữ, khẩu khí tiếc nuối nói ra: - Hai vị, thực xin lỗi ah, có chút việc gấp cần phải rời khỏi, chúng ta lần sau gặp lại. Mạnh Khiết hừ một tiếng, nói ra: - Ơ, chỉ mới ăn sáng đã lâm trận bỏ chạy, chỉ bằng cái này còn muốn theo đuổi Tiểu Đồng sao? Tần Mục lộ ra biểu lộ khó xử, giải thích: - Xác thực có chút việc, đúng là xấu hổ, nếu không tôi lưu số di động lại, hôm nào có cơ hội tôi mời khách. Nói xong Tần Mục liền cầm giấy bút ghi số di động của mình vào, đưa cho Mộ Băng Đồng. Đợi đến lúc Tần Mục đi rồi, Mạnh Khiết nhìn qua chữ viết ngoái trên đó thì bất mãn, nói: - Ơ, ngay cả danh thiếp cũng không có, đúng là không phóng khoáng mà. Nhìn xem, nhìn xem, hắn chỉ cho cô dãy số, cũng không nói muốn tìm cô, hừ, tôi thấy người này không đáng tin cậy. Mộ Băng Đồng cười nhạo nói: - Cô đấy, chúng ta chỉ gặp mặt như người qua đường thì bỏ đi, làm gì như cô nói chứ, Cô đừng có quan tâm loạn, đúng rồi, dù sao tôi cũng không đáp ứng Dương Ngọc Hải, cô thích thì cô đi đi. - Tôi nghĩ rồi, thế nhưng mà người ta chỉ xem cô như băng sơn mỹ nhân, đối với hoa hồ điệp như tôi thì chẳng quan tâm tới. Tần Mục đúng là có việc gấp, vốn chủ nhật có lẽ không vội, nhưng Quý Chí Cương điện thoại làm cho nội tâm của hắn cảm giác không tốt lắm. Từ Giang Bắc truyền tin tức tới phát hiện thực nghiệp của Vạn Yến sinh sôi rất nhanh, cho nên Giang Bắc đưa ra vấn đề bảo vệ sở hữu trí tuệ, cơ hồ tất cả VCD bị cấm lưu thông trên thị trường, đây là công nhiên ra tay với cửa hàng VCD của Vạn Yến. Chiêu thức ấy của Giang Bắc thật ra quá đẹp, xinh đẹp không chê vào đâu được. Đối với quyền sở hữu trí tuệ, ý thức của người Trung Quốc quá kém, vì vậy giả mạo từ vỏ tới lớp sơn, tầng tầng lớp lớp, đây là tình hình chung trong nước. Nhưng Giang Bắc lần đầu tuyên dương chính sách này nên khiến Tần Mục rất đau đầu. Nếu như một thương phẩm được đại chúng ủng hộ thì chuyện bị làm giả là quá dễ, đây là thứ kém theo khi một sản phẩm phát triển mạnh. VCD của Vạn Yến đã có thể vận hành những đĩa CD thô ráp, chuyện này chính là lý do Giang Bắc niêm phong. Rất đơn giản, nếu như Vạn Yến chỉ có con đường này thì chắc chắn bị bóp chết. Cơ hồ tất cả đầu mâu đều chỉ vào Vạn Yến, loại hành động này gây sóng gió ở các tỉnh thành trong nước. Âu Quan Tiến đã gọi điện thoại tới, thành phố Cửu Giang yên lặng hai ba tháng cũng rung động mạnh, bởi vì chuyện của Vạn Yến đóng cửa vào lúc Âu Quan Tiến vừa mở hai cửa hàng mới nhất, làm cho Âu gia tổn thất thảm trọng. Vốn Âu Quan Tiến nhận được sản phẩm giá rẻ của Vạn Yến thì định làm lớn một hồi, bây giờ gặp đả kích thảm trọng nên trong lòng khó chịu. Khốn cục! Thời điểm thiếu Cao Phái thì Giang Bắc này lại hạ nặng tay, trực tiếp đánh chặn chuyện buôn bán của Tần Mục. Đây là thái độ, nhân vật lĩnh quân đời thứ hai và đời thứ ba đồng thời bị đả kích, đối phương đang có ý định gì? Tần Mục ngồi ở trên xe taxi, ánh mắt thâm thúy nhìn qua bên ngoài. Thế trận lớn này chọc vào chỗ đau của Tần Mục, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi. Người cầm lái Giang Bắc hơi có tư thế dập nồi dìm thuyền, là muốn đạt được cân đối, vậy điểm mấu chốt của nó nằm ở đâu? Tần Mục thở dài, hắn vốn định an ổn vượt qua hai năm, không nghĩ tới đối phương không cho hắn cơ hội an ổn. Quý Chí Cương nói cho Tần Mục nghe, nếu không phải nhân viên quản lý chủ yếu của Vạn Yến đã tề tụ ở kinh thành, ngay cả Chu Tiểu Mai Chu chủ tịch ở nước Mỹ cũng chuẩn bị về nước giải quyết công việc. Chuyện lớn này bày ra ở trước mặt Tần Mục, ngược lại mở ra cơ hội thoát khốn cho hắn, nhưng mà đối phương như chó dại cắn Tần Mục, vậy dễ dàng cho hắn thoát khốn sao? Đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ còn có hậu chiêu liên tiếp. Cao Phái ở thành phố Khai Phát và Giang Bắc bị đả kích liên tục, cứng đối cứng thì không lấy được cái gì, hơn nữa thành phố Khai Phát thuộc về phạm vi thế lực của Cao Phái, hắn tự nhiên có lập trườn của mình. Tần Mục muốn làm chính là khả năng tồn tại và không tồn tại của Vạn Yến. Đây là khổ chiến, Tần Mục suy tư. Tần Mục không muốn ngồi chờ chết, càng không thích gặp chiêu chiết chiêu. Mỗi người đều có chiến trường của mình, hắn cũng không ngoại lệ. Về đến nhà, Tần Mục đổi âu phục, cầm điện thoại gọi cho Trương Tử Bình. Từ khi Tần Mục mang tám trăm vạn rót vào tài khoản của công ty internet Hoa Hạ thì thái độ của Trương Tử Bình đã thân mật rất nhiều, hẹn Tần Mục nhiều lần, muốn ngồi với Tần Mục một chút, đều bị Tần Mục từ chối nhã nhặn. Sau tiệc tối nở mày nở mặt thì Trương Tử Bình trong mắt trưởng bối đã là hài tử khốngai, quả thực được khen thưởng mấy lần, không còn là thương nhân dựa vào gia tộc, mà được đánh gí "Lấy đại cục làm trọng".