Thanh Quan

Chương 1121 : Ăn tết ở thủ đô (1)

Ngày đăng: 14:09 19/04/20


Văn Nhập Hải nghe xong lời nói của Tần Mục, tự nhiên đem sự tình liên tưởng lên người Mao Tứ, trong lòng liền treo lên. Hai ngày trước hắn còn tiến cử Mao Tứ với Tần Mục, đảo mắt đã xảy ra chuyện, vậy cũng nói Văn Nhập Hải biết người không rõ, sẽ khiến ấn tượng trong lòng Tần Mục giảm xuống.



- Có được có mất, đừng quá câu chấp cho hiện trạng.



Sau khi quở trách, vẻ mặt Tần Mục ôn hòa nói:



- Nhập Hải, năng lực của anh tôi vẫn phi thường xem trọng, ngẫu nhiên sai lầm cũng không có nghĩa là gì, làm cho tốt, đừng để cho tôi thất vọng.



Trước mắt tiếp tục cổ vũ, chơi chuyển lòng người hắn chính là cao thủ. Tâm tư Văn Nhập Hải luôn suy tính hơn thiệt, lời bình này của Tần Mục giống như rót thuốc trợ tim, làm cho hắn cảm động.



Cửa ải thành phố đã qua, người chủ sự đã tìm được, nhưng Tần Mục không cách nào cao hứng. Đối với Bách Thanh Dương, bằng vào thủ đoạn của Tần Mục có thật nhiều biện pháp khiến cho hắn vào tù, nhưng hắn lại nắm thị trường vật liệu xây dựng Châu Nghiễm, trên tay nhiều ít có vấn đề, nếu không có ô dù căn bản không thể sống yên. Cho nên muốn chỉnh hắn dùng thủ đoạn quan trường thật nhẹ nhàng, nhưng lại quá châm chích, mà Tần Mục hiểu được chỉ bằng sức một mình Bách Thanh Dương sẽ không dám đối nghịch với mình, đứa con bị đánh chỉ phải chịu đựng, xem như lợi tức bao năm nay hắn gây nghiệp chướng. Từ thái độ lặng lẽ của hắn sau khi trở về đã có thể nhìn ra, người càng lão lá gan càng nhỏ, nếu sau lưng hắn không có người thêm mắm thêm muối làm cho hắn kiên định muốn làm thối thanh danh Tần Mục, đánh chết Tần Mục cũng không tin.



Cần chỉnh phải chỉnh chết, tuyệt đối không thể đánh một nửa nuôi một nửa. Trong lòng Tần Mục nảy sinh ác độc suy nghĩ, làm cho Văn Nhập Hải có cơ hội phải hỏi thăm vòng giao tế của Bách Thanh Dương, chuẩn bị bưng cả hậu trường của hắn.
Lão gia tử giơ cao đũa sắt, tiếp tục truy về phía trước:



- Mày dám chạy, mày còn lợi hại hơn cả tư lệnh viên hay sao?



Hai người cô cùng mẹ ruột đều ngồi ở đó vụng trộm cười, Tần Mục khổ mặt, ngoan ngoãn dừng chân, nhận một đũa sắt của Tần lão gia tử, âu phục mới tinh liền hiện lên dấu than đen, hắn ủy khuất kêu lên:



- Ông nội, ông thật bỏ được sao, một tháng tiền lương của cháu cũng không mua nổi bộ quần áo này, xem như bị nát bét.



Giả bộ đi, cứ tiếp tục giả bộ đi. Lão gia tử nghẹn cười, nhìn gương mặt càng thêm thành thục của Tần Mục, trong lòng kỳ thật đã vô cùng vui mừng. Vẻ mặt ông vẫn lạnh lẽo như trước, hừ mạnh một tiếng, ném đũa sắt xuống đất, quay đầu chắp tay sau mông rời khỏi. Thật làm khó cho ông, đã sắp chín mươi tuổi nhưng khi đánh người tay chân vẫn còn lưu loát như thế.



Tần Mục ngượng ngùng nhặt đũa sắt đặt sang bên, chào hỏi hai người cô, sau đó đón con trai trong tay Ông Văn Hoa. Tên của con trai hắn đã bị lão gia tử ném sang bên, đổi một tên khác, gọi Tần Đạm, tên này làm Tần Mục thật buồn bực. “Đạm” cùng “Trữ Tĩnh Trí Viễn” đời trước là cùng một câu nói, nói là đạm bạc minh chí yên lặng trí viễn, vì vậy ba đứa bé khác của Tần Mục lại lấy Bạc Minh Chí làm tên, con gái gọi Tần Bạc, em trai song sinh tên Tần Minh, mà con trai của Cừu Tiểu Thiền gọi Tần Chí. Dùng cách nói của lão gia tử, đây gọi là một đời mạnh hơn một đời, không biết lão nhân gia nghĩ như thế nào, dù sao tên của con trai cả thật làm người có cảm giác khó chịu.