Thanh Quan
Chương 1143 : Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (6)
Ngày đăng: 14:09 19/04/20
Có đôi khi vấn đề mặt mũi so với áo lót còn quan trọng hơn, ngàn vạn không nên nói "Mặt mũi giá trị mấy tiền" như vẻ hận đời, mặt mũi phi thường trọng yếu, nhất là một số thời điểm con người sẽ buông mặt mũi và kiên trì mặt mũi, đây là hai bản chất khác biệt rõ ràng.
Nhíu mày suy tư, Duẫn Song Song lúc này tươi cười trào phúng, đi qua bên cạnh vài bước, nàng ngồi lên giường bệnh, hai mắt nhắm lại, nói:
- Cảm ơn anh tới thăm tôi, tôi hôm nay hơi mệt, sẽ không tiếp khách!
Tần Mục làm như chẳng nghe được lời của nàng nói, hắn lại tháo một cánh hoa và nói:
- Vân Băng là người ở ngoài một mình, chi tiết của cô ấy thế nào tôi không phải rõ ràng, tuy nhiên bất động sản ở Nhật có được bao nhiêu tiền, cô ấy đặt ở nơi đâu thì cô hiểu hơn tôi nhiều, cho nên tôi không cần thiết xem cô tiếp tục dùng danh nghĩa bạn bè xin giúp đỡ với cô ấy nữa.
Nói đến đây Tần Mục bỗng nhiên quay đầu lại, nói ra từng chữ một:
- Nhẫn nại của tôi có hạn!
Duẫn Song Song lông mi run run vài cái, sau đó khóe miệng lại vểnh lên, trong lúc nàng nhếch miệng lên Tần Mục nhìn thấy cười nhạo, tức giận và xót cho thân của mình, xé đi phần dối trá trong giao tiếp, Tần Mục lời này chẳng khác gì cây dao đâm thẳng vào ngực của Duẫn Song Song, tuy Tần Mục không có chỉ thẳng Duẫn Song Song, nhưng mà động thái của nàng hắn vẫn biết một chút, vài ngày trước đó Vân Băng đã từng dùng danh nghĩa mở rộng kinh doanh mượn Tần Mục một ít tiền, cái này trong lòng Tần Mục đã có một ít bóng mờ, theo lý thuyết cho nữ nhân của mình tiền tài là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Tần Mục vung tay lên chuyển qua hai ba trăm vạn, nhưng tài khoản của Vân Băng thì Tần Mục vẫn có phương pháp biết rõ, hắn phát hiện tình hình kinh tế và vốn lưu động của Vân Băng đang ở trạng thái trống rỗng, hơn nữa bút tiền này thông qua hai lần chuyển khoản rơi vào trong tay Duẫn Song Song.
Đây không phải Tần Mục tức giận, Vân Băng khăng khăng một mực đi theo Tần Mục, lại sinh con cho Tần Mục, ở điểm này Tần Mục cảm kích, cũng thương tiếc, nhưng mà Vân Băng có quá nhiều liên lụy với nữ nhân Duẫn Song Song này, cộng thêm trong lòng Tần Mục đã sớm có kết luận về Duẫn Song Song, bên này đang mắt đi mày lại với mình, là điểm nam nhân vô cùng tức giận.
Tần Mục tập trung tinh thần nhìn qua Duẫn Song Song, khiến nàng hơi xấu hổ, trong không khí có hào khí khó mà hình dung được, khiến cho hai tay Duẫn Song Song giấu dưới chăn nắm chặc lại.
- Đã như vậy, vậy cô cần gì phải làm bộ, có ý kiến gì không có thể tìm tôi bàn, có đôi khi tôi cảm thấy được, không có gì là không thể hợp tác, mấu chốt là đối tác như thế nào, trình độ đối tác ra sao.
Tần Mục giọng nói phóng rất thấp, nhưng mà âm điệu trầm thấp từ tính.
Duẫn Song Song mờ mịt ngẩng đầu, nhìn qua Tần Mục tươi cười rõ ràng như thế, đột nhiên tỉnh ngộ lại có chút tức giận:
- Thì ra là anh muốn tìm tôi hợp tác, cũng không phải là tôi tìm anh, tôi đã sớm nhìn thấu anh rồi, Tần Mục Tần chủ nhiệm, anh là người trời sinh không lợi không dậy sớm, nếu không như thế nào thì làm gì chạy tới chỗ của tôi, còn tốn kém mang lễ vật!
Nói xong nàng giống như đấu sĩ đắt giá, chống lại ánh mắt khảo cứu của Tần Mục, Tần Mục tự nhiên cường thế không e dè nhìn qua ánh mắt Duẫn Song Song.
Ánh mắt hai người dây dưa với nhau, đột nhiên hai người đồng thời cười rộ lên.
Con trai ruột bị người ta đâm, bất cứ người cha nào nghe được tin này có cảm giác như mình cũng bị đâm một cái, lúc trước đối phó Tần Mục, sở dĩ Bách Thanh Dương không quá tình nguyện, bởi vì hắn biết rõ nếu như tìm Tần Mục báo thù, chỉ cần làm người bị thương là không đủ, trong tay hắn cũng không đủ tiền vốn, dân không đấu với quan là quy tắc ngầm, nếu như rơi xuống người của hắn thì hắn đành phải bỏ con của mình qua một bên.