Thanh Quan
Chương 1150 : Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (13)
Ngày đăng: 14:09 19/04/20
- Đều điều tra rõ, trong bốn khu đang phát triển có dính dáng tới chuyện đánh bạc và ma túy có hơn hai mươi nhà, còn có một ít câu lạc bộ tư nhân. Tần chủ nhiệm, đây không phải hiện tượng tốt, chuyện này xảy ra ở khu phát triển, người khác muốn nắm bím tóc của anh quá thuận tiện, tùy tiện một người lấy chuyện này ra áp cũng đủ khiến anh thở không ra hơi.
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Từ khi có nhân loại thì đánh bạc và hưởng thụ chính là thiên tính của nhân loại rồi, đây là sự thật khách quan tạo thành. Thị ủy ở trên chuyện này cũng bày ra mặt mũi, bất đắc dĩ là do cảnh lực có hạn, chỉ có thể dựa vào khống chế để chế ngự. Chỉ có cái này ma túy thì không đụng vào, người khác ở đâu tôi mặc kệ, chỗ tôi làm quan mà gây khó dễ thì không được. Lưu đại ca, phương diện này anh phải điều tra nhiều, không thể bỏ qua cho nhà nào cả, chuyện còn lại giao cho đám người Đức gia đi làm, cho bọn họ cơ hội rạng rỡ đi.
Lưu Đại Hữu cười nói:
- Lời này nói ra đúng là trùng hợp. Anh có biết Bách Thanh Dương vì cái gì mà lập nghiệp nhanh như vậy không, dựa vào chính là cái này. Tuy sinh ý này hiện tại hắn không nhúng tay vào, nhưng mà lôi chuyện cũ ra nói thì khó nói được.
Tần Mục gật gật đầu, Bách Thanh Dương từng dựa vào ma túy lập nghiệp, trên phố Quảng Châu vẫn có truyền lưu, thậm chí trước đây ít năm còn có người kiện lên cấp trên lại bị cường lực áp xuống. Mà Bách Thanh Dương muốn khiêu chiến Tần Mục, Tần Mục cũng không cho đối thủ cơ hội, đừng nói Bách Thanh Dương từng có thân phận không sạch sẽ, cho dù sạch sẽ như tờ giấy trắng thì Tần Mục cũng có biện pháp khiến hắn đi vào khuôn khổ.
Dân không đấu với quan, đây là đạo lý từ xưa tới nay không thay đổi.
Lần tranh quyền đoạt lợi này diễn ra trong nửa năm, ai cũng không nghĩ tới vào một ngày bình thường, một đôi tình lữ trẻ tuổi ở phương bắc tới chính là dây dẫn nổ.
Trong đêm tối ở Quảng Châu tiếng động lớn rầm rĩ, nơi phát ra chính là nơi ăn chơi trụy lạc ở Quảng Châu.
- Lưu cục trưởng, gặp chuyện không may. Đường Phổ Đà có một nam tử ôm một cô gái cởi sạch quần áo đứng giữ đường, quỳ ở nơi đó hô to cầu ông trời mở mắt.
Trong điện thoại có tiếng nói dồn dập:
- Ngài mau tới xử lý một chút đi.
Trong lòng Lưu Đại Hữu đang phiền muộn, quát vào trong điện thoại:
- Loại người này là bệnh tâm thần, sao không điện thoại cho bệnh viện tâm thần?
- Hắn bị vây ba vòng trong ba vòng ngoài, hình như có người của truyền thông ở dó, người của bệnh viện tâm thần không dám tới, cho dù đến cũng không dám động ah. Nam nhân kia còn tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, nói chuyện rát rõ ràng.
Giọng nói trong điện thoại phát run.
Lưu Đại Hữu thấp giọng mắng một câu, bảo người nọ quan sát tốt tình huống, liền cúp điện thoại. Công tác vẫn phải làm, trao đổi với Tần Mục có thể nói tùy lúc.