Thanh Quan
Chương 1152 : Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (15)
Ngày đăng: 14:09 19/04/20
Tần Mục xoay người lại, khẽ cười, chỉ vào nam tử trần truồng, bình tĩnh nói ra:
- Hai chân của anh ta đứng ở phía nam khu ngân hàng, chuyện này tuy nóirõ xảy ra ở khu Kim Dương, nhưng mà anh ta đang lựa chọn khu của tôi báo án. Cho dù chuyện xảy ra ở nơi nào, chỉ cần báo án thì phải thụ lí. Lưu cục trưởng, anh nói như thế nào?
Lưu Đại Hữu giọng nói có chút run rẩy, ai cũng có thể nhìn ra hắn đang nổ lực áp chế tức giận, chỉ thấy hắn trang trọng cúi đầu với nam tửtrần truồng, sau đó vô cùng kiên định nói ra.
- Chuyện đã xảy ra là trách nhiệm của chúng tôi, nếu như không toàn lựcphá án và bắt giam kẻ gây án, tôi còn có tư cách gì mang cảnh phục, cótư cách gì đội quốc huy trên đầu?
Tần Mục âm thầm gật đầu, hoàn mỹ, phi thường hoàn mỹ. Lưu Đại Hữu bảnthân khí thế phi thường bưu hãn, cộng thêm lời nói chính khí mười phầnđã bị quay phim ghi chép lại nhất cử nhất động. Tuy thoáng có hương vịtuyệt hảo, nhưng mà trong không khí hiện tại là vừa đúng.
Cũng không biết trong đám người ai kêu tốt, sau đó tiếng vỗ tay vangvọng. Trong tiếng vỗ tay này Lưu Đại Hữu dùng thân thể bảo vệ nam tửtrần truồng, đám người tự động tách ra một con đường, cho bọn họ đi rangoài.
- Tần Mục, tay anh kéo quá dài.
Lãnh đạo kia nói ra từng chữ, biểu hiện trên mặt biến thành âm trầm.
Tần Mục bất vi sở động, thừa dịp ánh mắt đám người bị Lưu Đại Hữu hấp dẫn thì hắn cưỡi nói với lãnh đạo:
- Đan bí thư, về sau chuyện vượt khu gây án, chúng ta còn phải hợp tác nhiều.
Lãnh đạo hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng dẫn người rời đi. Khóemiệng của Tần Mục tươi cười, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vàobóng lưng bí thư Đan Huy Hoàng khu Kim Dương rời đi.
Ở trước mặt nhiều quần chúng hứa hẹn mà không xin chỉ thị của lãnh đạo,không có qua bao lâu đã truyền khắp quan trường Quảng Châu. Phương ChấnBang nghe nói tin tức này thì vừa vặn là lúc vợ ở bên ngoài quay về,người một nhà đang ở trong một gian phòng của khách sạn, Phương ChấnBang mỉm cười cầm lấy điện thoại, vừa nghe điện thoại vừa vặn dò vợ vàPhương Thiên Nhu nhanh ăn đi trong khi còn nóng.
Vừa mới nói xong trong điện thoại truyền lại tin tức khiến Phương ChấnBang lập tức trừng to mắt. Khá tốt đây là tụ hội gia đình, nếu như bịngười ngoài nhìn thấy thì cho rằng Phương bí thư lão luyện thành thụclại như người trẻ tuổi, nhất định sẽ cảm thấy nhìn lầm người.
Phương Thiên Nhu thấy Phương Chấn Bang biểu lộ khác thường, lúc này cầmđiện thoại lên mở nguồn, nàng hiện tại đang ăn cùng gia đình nên chẳngmuốn nghe điện thoại, dù sao đang ăn cơm không ai thích nghe chuyệnkhông may.
Phương Chấn Bang lắc đầu, tiếp tục nói:
- Tần Mục người trẻ tuổi kia ah, quá giỏi về tâm kế, hiện tại làm chủnhiệm khu khai phát còn dám ở trước mặt quần chúng lập quên lệnh trạng,còn dám dõng dạc nói phải tra rõ chuyện này. Nếu quả thật dễ dàng tra rõ ngọn nguồn như thế, anh làm bí thư thị ủy làm gì?
Phương Chấn Bang nói có chút buồn bực, cầm lấy điếu thuốc trên bàn hút.
Phương phu nhân thấp giọng hỏi:
- Người phạm tội địa vị lớn sao?
- Còn phải nói sao?
Phương Chấn Bang thở dài nói ra:
- Cháu ruột viện trưởng viện kiểm sát tỉnh ủy, cũng tham gia vào chuyện mua bán, lập nên công ty ngoại thương.
Công ty ngoại thương, nói ra chữ này thì Phương phu nhân bừng tỉnh đạingộ. Loại địa phương này nhìn vẻ ngoài tráng lệ, kỳ thật rất nhiều người trong lòng rõ ràng, nhất định sẽ buôn hàng lậu, hoặc là rửa tiền đen.Người này tới Quảng Châu là vì có nhà kho và bến cảng, cho dù muốn kiểmtra cũng phải được trong tỉnh phê công văn. Dưới mí mắt của Phương ChấnBang có người hung hăng càn quấy, hắn đã sớm muốn làm, nhưng trở ngạiquan hệ tầng trên, Phương Chấn Bang hắn không thể không lui, cho nên vẫn chịu đựng, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng hắn thật không ngờ Tần Mục lại mặc kệ những chuyện này, hắn làm bí thư thị ủy làm gì? Phản đối thì chính là không chịu trách nhiệm với dân chúng, cũng làm thấp uy tín quan chức chính quyền; ủng hộ chính quan hệ cấp trên trở nên rối tinh rối mù, bởi vì chiến tích tạo dựng lên nhàmáy Tinh Viên sẽ tan thành mây khói, đây là chuyện hắn không dễ dàng tha thứ.
Quả nhiên là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Phương Chấn Bang đang lẩm bẩm trong lòng.
- Tần Mục này...
Khóe miệng Phương phu nhân tươi cười vui vẻ, nói: