Thanh Quan

Chương 1172 : Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (35)

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Ngọc thạch mặc dù quý báu, nhưng không trọng yếu. Trọng yếu là ngọc thạch có hai chữ "Ân Châu" bằng chữ Triều Tiên, đây là khối ngọc gia truyền của nhà nàng, khối ngọc bội này thời điểm gia cảnh nhà nàng bần hàn đã làm mất, không nghĩ tới bây giờ lại năm trong tay của nàng.



Cầm ngọc, Duẫn Song Song hoảng hốt rất lâu, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng mang theo vài phần xuân tình, trong mắt tỏa ra mị hoặc vô hạn, chỉ nói:



- Anh đang tận lực nịnh nọt tôi, có phải có ý đồ gì hay không?



Ý đồ với nữ nhân? Đầu của Tần Mục lập tức trống rỗng. Không thể phủ nhận trong đầu của hắn có cảnh lúc ở bệnh viện, Duẫn Song Song da thịt trắng nõn dù là nam nhân nào cũng không nhịn được, nhưng cũng không nói rằng Tần Mục tặng lễ vật cho nàng mà có suy nghĩ gì khác, hắn chỉ muốn chân thành cảm tạ Duẫn Song Song mà thôi.



Tần Mục đang muốn giải thích cái gì, Duẫn Song Song đột nhiên đứng lên, nhìn qua Tần Mục tươi cười không hiểu thấu, Tần Mục còn chưa rõ chuyện gì phát sinh, mà Duẫn Song Song xuất thân bộ đội đặc chủng, thân hình mềm mại mang theo làn gió thơm lao qua, ôm chặt lấy Tần Mục.



Thân hình mềm mại dựa vào người của hắn, cái lưỡi đã đưa vào miệng hắn, nghĩa bất dung từ hôn môi Tần Mục.



Trên giường đơn trắng này còn có một đóa hoa đỏ kích thích ánh mắt của Tần Mục.



Cảm giác bóng loáng sau lưng khiến Tần Mục sinh ra cảm xúc mát lạnh, Duẫn Song Song giống như con mèo Ba Tư nhỏ nhắn đang ăn khuỷu tay của Tần Mục, bộ dáng giống như con mèo thèm ăn vậy, tràn ngập khoe khoang cùng đắc ý.



Mặt trời đã lên cao, trong phòng không chỉ mang theo hương khí dâm dục, còn có dấu vết giao hoan của nam và nữ, Tần Mục cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra Duẫn Song Song làm phu nhân của người khác trong vài năm, vậy mà đến bây giờ vẫn còn trinh. Hắn thậm chí không ngờ nữ nhân này không phải chỉ thích nữ nhân, mà là song tính, động tác của nàng ban đầu trì động và chậm chạp, hoàn toàn là do Tần Mục dẫn đạo. Đừng nhìn nàng hiện tại mềm yếu như vậy, nhưng trải qua ngượng ngùng ban đầu, thậm chí có mấy lần đau đớn thậm chí muốn đẩy thân của Tần Mục ra




Cơn gió xuân thổi qua, hai người mỗi người đi một ngả. Cũng không biết ai chủ động áp dụng trước, hai người cùng nằm trên giường, sau đó Duẫn Song Song liền tiêu sái rời đi, ngồi trên chuyến bay đi tới nước Pháp.



Một cơn mưa xuân này khiến tâm tình Tần Mục lắng đọng, mang những chuyện trải qua ngày hôm qua giấu đi, trong mắt toát ra hàn quang, thời khắc quyết đấu với Kế Đỉnh Thịnh đã tới rồi.



Thời gian chậm rãi trôi qua tháng năm, bắt đầu tiến vào mừa mưa dầm ở Quảng Châu. Mỗi khi tới thời điểm này Quảng Châu rất ẩm thấp.



- Không tổ chức không kỷ luật!



Bí thư ban thanh tra kỷ luật Hướng Xuân Trữ trong hội nghị thường ủy võ bàn, hoàn toàn không để ý tới cách mình bốn năm người là ánh mắt sắc bén của Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường giao nhau, trong mắt cả hai người nghi hoặc.



Ban thanh tra kỷ luật của tỉnh đã xuống. Vốn nên tới vào tháng trước, nhưng vẫn kéo dài cả tháng. Trong tay bọn họ nắm giữ một lá thư nặc danh tố cao Tần Mục, trong đó kể ra rất nhiều tội trạng của Tần Mục. Thư nặc danh này ghi rõ ràng, hoàn toàn không rõ là người nào làm, trong đó có một đầu lại ghi Tần Mục và bí thư thị ủy Phương Chấn Bang đạt thành giao dịch trong tối, dùng nhà máy Tinh Viên mình khống chế đổi lấy quan hệ ở Quảng Châu, đây chính là chọc vào chỗ đau của Phương Chấn Bang, tuy hắn biết rõ giao dịch của mình và Tần Mục phi thường che giấu, nhưng chuyện này là sự thật. Hướng Xuân Trữ tức giận chính là ý của Phương Chấn Bang, có thể mang nhiều chuyện củaTần Mục nói ra rành mạch như vậy, nếu như không phải cán bộ ngoài tầng giữa ở quan trường thì không làm được.



Đáng hoài nghi nhất chính là Kế Đỉnh Thịnh. Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường đều hiểu Kế Đỉnh Thịnh, hắn là gia hỏa đắc thế không tha người. Hiện tại cục chiêu thương tình thế tốt, nếu nhứ Kế Đỉnh Thịnh không thừa cơ lật đổ Tần Mục thì không hợp với tính cách của hắn rồi.



Phương Chấn Bang ho khan một tiếng, nâng chung trà lên uống. Hướng Xuân Trữ cũng không tiếp tục nói, mà là tức giận nhìn qua Quốc Thụy Tường, hoàn toàn là tình thế bức vua thoái vị, Quốc Thụy Tường nhất định phải tỏ thái độ, hiện tại cơ hồ tất cả đầu mâu đều chỉ vào Kế Đỉnh Thịnh, rốt cuộc Quốc Thụy Tường hắn cũng không thể bảo vệ hắn được, là Phương Chấn Bang cho hắn thời cơ xuất ra, mấy ngày này trong chính phủ chỉ trích chính sách của Tần Mục, nhưng cũng không có làm khó Tần Mục, loại thái độ lập lờ nướ đôi này Phương Chấn Bang không ủng hộ. Vốn Quốc Thụy Tường còn muốn kéo dài thời gian thêm một thời gian, nhưng tình thế đã không cho phép hắn giả bộ ngó lơ nữa rồi.