Thanh Quan

Chương 1176 : Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm (39)

Ngày đăng: 14:10 19/04/20


Điện thoại vang lên, là điện thoại của bí thư thị ủy. Hắn thông tri Tần Mục, cục chiêu thương tồn tại lỗ hỏng quá lớn, vì vậy trong thành phố quyết định trọng trấn hùng phong của cục chiêu thương, muốn mượn người của Tần Mục nơi đây.



Mượn người? Còn không phải thị ủy nói một câu sao? Tần Mục âm thầm kinh ngạc vì sao bí thư lại thương lượng với mình, thì ra ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Thúy nữ cường nhân này, hơn nữa năng lực làm việc cũng phi thường tốt, bởi vì nàng từng làm thủ hạ của Tần Mục một thời gian ngắn, quen thuộc phong cách hành sự của Tần Mục, cho nên thành phố chuẩn bị cho Trương Thúy làm phó chủ nhiệm điều hành cục chiêu thươn, chủ nhiệm tạm thời bị treo trên trời.



Đây là phân hóa thế lực a, nhưng Tần Mục cùng Phương Chấn Bang có hiệp nghị ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng mà dùng người của Tần Mục mới không có tiếng nói lớn, Tần Mục không nói thêm cái gì.



- Bí thư, ngài nói xem, người trong thành phố có lấy người của tôi không buông không?



Tần Mục tố khổ:



- Khu khai phát của chúng tôi vốn nhân thủ không đủ, bây giờ bị mượn đi một bí thư có năng lực lớn, khu khai phát chúng tôi làm thế nào đây?



Bí thư cười rộ lên, mang theo giọng điệu răn dạy lẫn vui đầu, nói:



- Tiểu Tần a, làm sao lại như thổ tài chủ thế, còn bàn điều kiện với thành phố nữa chứ? Như vậy đi, tôi không khi dễ khu khai phát của anh, Trương Thúy là người thành phố nhất định phải có, nhưng mà có một vài chính sách đưa xuống xem như bù tổn thất cho khu khai phá, anh có chịu không?



Bí thư nói ra lời này rất không dễ dàng, Tần Mục bất đắc dĩ gật gật đầu, có chút không bỏ nói ra:



- Cũng nên bổ sung máu cho tôi a, mua bán thiệt thòi tôi không làm.
Tin tức của Âu Quan Tiến rất rộng, chuyện này diễn ra trong ngày thì hắn đã nghe được tiếng gió. Hắn không thể tin được cầm điện thoại, huyết dịch toàn thân sôi trào. Hắn cũng không phải cảm thấy tức giận, mà là cảm thấy cơ hội lớn đang bày ra trước mắt. Nửa tháng trước hắn bay tới Las Vegas đã lợi dùng tiền tài trong tay kéo gần quan hệ với Hoa kiều giàu có ở Indonesia. Cộng thêm tập đoàn Hoa Hạ ở nước Mỹ ủng hộ nhiều, cho bọn họ nhìn thấy kinh tế phát triển của đại lục, cũng bỏ qua chuyện cũ trong niên đại điên cuồng, bọn họ cũng muốn quay về xem sao, Âu Quan Tiến mừng rỡ như điên.



Nhưng Âu Quan Tiến vẫn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Tần Mục lại nhớ mãi không quên phú thương Hoa kiều ở Indonesia. Theo lý thuyết Hoa kiều trải rộng toàn cầu, có danh tiếng cũng không ít, không nói nơi khác, tại Châu Á có Singapore Malaysia Thái Lan... Khắp nơi đều có thân ảnh của người Hoa, nhưng ánh mắt của Tần Mục vẫn nhìn chằm chằm vào Indonesia, thậm chí đưa ra khẩu khí nặng nề xác định. Chuyện khó hiểu nửa tháng trước hắn đã hiểu rõ ràng rồi, lời Tần Mục không sai.



Một khi đại cục đã thành, Tần Mục sẽ nhất phi trùng thiên, Âu gia sẽ thoát ly tình cảnh hiện tại, cao không tới, thấp không xong, nhảy lên thành một đại xí nghiệp to lớn. Kỳ ngộ to lớn như vậy bày ra trước mặt của Âu Quan Tiến, hắn làm sao không kích động, làm sao không hưng phấn?



Hắn nhanh chóng phân phó thư ký, lập tức đi tới Singapore, chỉ có tại đó mới có thể tiếp xúc được nhiều Hoa kiều lẩn trốn ở Indonesia.



Sáng sớm ngày mười sáu tháng tám, tiếng sống của Indonesia nổ vang, sóng ngầm mạnh mẽ. Tổng thống Indonesia về vườn cho con rễ nắm giữ lục quân đả đảo tư lệnh quân đội, bắt đầu âm mưu đoạt quyền. Vì đạt được ủng hộ, hắn hấp dẫn ánh mắt dân chúng Indonesia vào phú thương hoa kiều nắm giữ 60% tài sản quốc gia. Trong sách lịch sử có ghi sự kiện chính thức "Indonesia tàn sát Hoa".



Tần Mục nghe được tin tức này, như trút được gánh nặng đồng thời cũng cảm giác toàn thân đau đớn, đây là chính sự quốc tế, hắn không có biện pháp tham dự, nhưng mà hắn có thể cứu trợ hàng ngũ Hoa kiều chạy nạn, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm sinh mạng chính trị của mình.



Hôm nay đi làm, Tần Mục nhận được điện thoại của Tần lão gia tử, không có hỏi thăm cái gì, cũng không có răn dạy, chỉ thở dài lời nói lời thiết huyết:



- Cho ta ba ngàn dũng tướng, ta có thể đánh tan đám này!



Lời này xem như nhiệt huyết của lão tướng quân a.