Thanh Quan
Chương 1192 : Bố cục ba mươi năm
Ngày đăng: 14:10 19/04/20
Phương Chấn Bang có Phương Tù ủng hộ, hoàn toàn có thể xuất thái độ nganh ngược, mặc cho có người thương lượng về Quảng Châu. Chính sách hiện tại không có nói gì khác, là bọn họ hoan nghênh đầu tư mà thôi.
Thái độ của kinh thành không sao cả, không có cho phép bọn họ cũng còn ngóng trông có người có thể đứng ra vui lòng đón cái đầu tư này. Cái gọi là áp lực chỉ là từ các gia tộc khác, ai cũng không muốn đối thủ tiếp đầu tư lớn gia tăng thực lực lên.
Không ngòi Tần Mục sở liệu, hắn vừa mới ra lệnh cho Âu Quan Tiến trở về thì Phương Chấn Bang điện thoại tới. Lúc này không phải số của bí thư gọi, mà là số của nội tuyến trong tay Phương Chấn Bang gọi tới. Tần Mục vừa cầm điện thoại thì Phương Chấn Bang cười nói:
- Tiểu Tần ah, công tác của bộ tổ chức thế nào rồi?
Lãnh đạo quan tâm, Tần Mục lập tức trả lời. Trong miệng nói chuyện của bộ tổ chức rườm rà, phải cần một thời gian sửa chữa quy nạp, nhưng đồng thời Tần Mục cũng cam đoan, nhất định trong thời gian ngắn nắm được mọi chuyện.
Phương Chấn Bang cười rộ lên, nói ra:
- Tuổi trẻ rất tốt, nhưng mà phải chú ý thân thể a. Như vậy trời tối ngày mai đến chỗ tôi ngồi, mẹ của Thiên Nhu vừa từ Bắc Kinh mang về một vò rượu ngon.
Bí thư thị ủy tự mình mời, thậm chí còn chuẩn bị rượu ngon, Tần Mục nhất thời không dám đáp ứng. Nếu nói Phương Chấn Bang giả câm vờ điếc, vậy hắn vẫn tin tưởng, nhưng bày ra thái độ tích cực này, thật sự quá không hợp lẽ thường.
Phương Chấn Bang cùng Tần Mục biểu hiện ra địa vị vẫn còn xa cách, nếu như là việc tư, Phương Chấn Bang cũng không có thời gian gọi tới, càng không phải là hắn tự mình gọi tới. Cho nên Phương Chấn Bang cúp điện thoại thì Tần Mục cân nhắc cả buổi cũng không rõ hương vị gì, thừa dịp giữa trưa gọi tới cho bí thư.
Bí thư không tiếp, làm cho Tần Mục có chút buồn bực, nghĩ đến đang bận rộn. Đến xế chiều thì bí thư gọi tới nhắc nhở, chỉ nói hai chữ: chuyện tốt.
Ân?
Tần Mục nghe được Sydney thì lúc này nghĩ tới Sydney hai năm trước đã chuẩn bị tới Quảng Châu, kết quả kéo dài cho tới bây giờ. Sau lễ mừng năm mới thì Quảng Châu cũng không bình tĩnh, tất cả ánh mắt nhìn vào quyền lực luân chuyển, làm gì còn tâm tư nghe nhạc? Hiện tại đại cục đã định, nên xuống đài đã xuống đài, nên vững chắc tiếp tục vững chắc, cho nên Sydney đi tới nơi này hòa nhạc. Mà khiến Tần Mục không nghĩ tới là Quảng Châu lại hấp dẫn ánh mắt truyền thông, trực tiếp đi tới đưa tin về Michale Jacson, bởi như vậy đại danh Quảng Châu càng được bên ngoài biết tới.
Chuyện lớn như vậy chắc chắn là do Phương Chấn Bang đánh nhịp rồi.
Chính trị không nơi nào không phải trao đổi lợi ích, Tần Mục lập tức cảm giác sau lưng mát lạnh, trong nội tâm vốn đang cảm kích Phương Tù thời khắc mấu chốt ủng hộ chính mình, hiện tại xem ra Phương Tù cũng nhìn thấy lợi ích và nguy hiểm của Hoa kiều Indonesia trở về, chuẩn bị lúc này ăn một cái.
Thành, Phương Chấn Bang thanh danh nổi danh trên chính đàn Trung Quốc; không thành, Phương Chấn Bang cũng lui ẩn cư quân đội, dùng thủ đoạn của Phương Tù, không khó cho Phương Chấn Bang thăng lên lý lịch trung tướng. Thế nhưng mà vì cái gì Phương Tù lại lựa chọn hóa giải với Phương Chấn Bang chứ? Dù sao Hoa kiều trở về chuyện này lợi ích cùng phong hiểm cùng tồn tại, Phương Chấn Bang nếu như đúng là mâu thuẫn thật sâu với Phương Tù thì hắn sẽ không nghe ý kiến của Phương Tù, lấy tiền đồ của mình ra giỡn.
Chén trà trong tay Tần Mục càng không ngừng run lên, Đề Na mở to mắt nhìn qua Tần Mục.
Quả nhiên, quả nhiên! Con mắt Tần Mục híp lại, cuối cùng triệt để thấy rõ dụng tâm cha con Phương gia rồi. Cha con này vào mấy chục năm trước, thậm chí là khiến cho Tần lão gia tử phi thường lo lắng mâu thuẫn, đây chỉ hoàn toàn là hiện tượng mặt ngoài! Phương Chấn Bang là quân cờ ẩn của Phương Tù đặt ở Quảng Châu, một quân cờ không ai hiểu rõ. Mặt ngoài xem ra cha con này mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp, Phương Tù thậm chí bày ra tư thái tư thế không cho Phương Chấn Bang vào khu Phổ Thượng, dùng thuyết minh bất hòa của hai người. Nhưng mà đâylà hiện tượng mặt ngoài, cẩn thận thăm dò phân tích, như vậy phát hiện ra quân bộ Quảng Châu có Phương Tù áp trận, chính đàn có Phương Chấn Bang nắm giữ, quân chính đều nằm trong tay của Phương gia, tại Quảng Châu này chẳng phải biến thành đất nhà của bọn họ?
Tần Mục mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn cảm thấy lo lắng vì suy nghĩ này. Cho dù là Tần lão gia tử cũng không có phách lực và gan bố cục thời gian ba mươi năm như thế, bởi vì sinh lão bệnh tử, ai cũng không rõ, nếu như Phương Chấn Bang còn không có đạt tới địa điểm đã định của nhân sinh, Phương Tù giá hạc tây thiên, vậy bố cục này biến thành công dã tràng.
Thời điểm này Tần Mục mới hoàn toàn hiểu người trong cao tầng chính đàn tâm tư rốt cuộc có bao nhiêu, tầm mắt bao xa thì địa vị bao cao. Phương gia thế lực không sánh bằng với phú hào kinh thành, cha con Phương gia dùng tâm huyết hai đời vững chắc căn cơ ở Quảng Châu. Phương Thiên Nhu chỉ là vẻ ngoài, còn trẻ có thể đạt tới cương vị trọng yếu, rốt cuộc cha con Phương gia nhìn thì coi trọng nàng. Thế nhưng mà Phương Thiên Nhu chỉ là con gái, đạt tới độ cao khẳng định không bằng Phương Chấn Bang, nếu như Phương gia muốn triệt để khống chế Quảng Châu, tất nhiên còn cần nam nhân mới được...