Thanh Quan
Chương 1216 : Cuộc giao phong cuối cùng của hai nữ nhân (2)
Ngày đăng: 14:10 19/04/20
Hiện tại Hà Tinh đã ba mươi tuổi, khổ đợi hơn mười năm, nếu đêm nay không thể đoạt được thắng lợi, không chừng sau này cũng không còn cơ hội. Tần Mục sở dĩ cùng gọi hai người đến đây, cũng có ý tứ ngả bài bên trong.
Nàng nhìn động tác lười biếng mệt mỏi nhưng phong tình vô hạn của Chu Tiểu Mai, trong đầu đột nhiên nóng lên, những ngọt bùi cay đắng mấy năm qua không biết làm sao lại bất ngờ dâng trào trong đầu, cuối cùng tất cả cảnh tượng cùng hóa thành nụ cười bình tĩnh mà thong dong của Tần Mục. Nàng đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc áo choàng bằng len màu trắng, tùy ý ném lên ghế sa lon, phản bác:
- Thích lộ ra sao, tuổi tác của cô chính là yếu điểm của cô. Để tôi xem có ích lợi gì, cô dám để Tần Mục nhìn thấy không?
Nàng nói thẳng thắn như vậy, khiến Chu Tiểu Mai có chút ứng phó không kịp, làm ký giả có đôi khi cay cú một chút thật đúng là làm cho người ta không chống đỡ được. Chu Tiểu Mai không phải là loại người không biết phản bác, nàng nói luôn:
- Chẳng lẽ cô dám? Nếu như cô thực có can đảm, tôi mới thật sự bội phục cô.
Hà Tinh bị câu nói này của Chu Tiểu Mai đẩy vào thế bí, sắc mặt nhất thời đỏ hồng. Nàng cắn môi, ngẩng cao đầu, giống như một cô gà mái không chịu nhận thua, vô cùng kiên định nói:
- Có gì phải sợ? Không phải chỉ cởi quần áo ra tắm rửa sao?
Chu Tiểu Mai nhìn ra nàng có chút mạnh miệng, tiến thêm một bước, tạo áp lực cho Hà Tinh:
- Tần Mục ở chung với tôi, tắm không bao giờ đóng cửa.
Ý tứ của những lời này vô cùng rõ ràng, nếu như cô thật sự dám làm, vậy thì làm luôn bây giờ đi, cửa phòng tắm không khóa. Hà Tinh nhất thời ngỡ ngàng, nhìn ra mùi vị trêu chọc trong mắt Chu Tiểu Mai, nhất thời nổi nóng, không nói nhiều, xoay người, vừa cởi âu phục phong phanh trên người, vừa lẩm bẩm:
Tâm nguyện nhiều năm của Hà Tinh cuối cùng cũng được như ý, biết Tần Mục chắc chắn sẽ không từ bỏ quan hệ này, tâm tình cũng buông lỏng vô cùng, đồng dạng mỉm cười.
Lúc này, Tần Mục mặc áo ngủ đi tới phòng khách, tự giễu cảnh tượng hoang đường đêm qua của mình, sau một lúc liền thu liễm tâm tư, rút điện thoại di động từ trong túi áo, cầm trên tay hồi lâu, lúc này mới kiên định gật đầu, nhấn một số điện thoại.
- A lô, Tần Mục à, có chuyện gì không?
Giọng nói của Hàn Đại Bình vang lên trong điện thoại, uy nghiêm mà thâm trầm.
Tần Mục liếm liếm đôi môi hơi khô sáp, nghĩ tới những hồng nhan tri kỷ của mình, lại nghĩ tới tiếc nuối chưa hoàn thành của kiếp trước, tiếng hít thở từ từ trầm trọng. Tay hắn thoáng có chút run rẩy, dùng thanh âm trang trọng dị thường nói:
- Cha, con muốn mượn điểm binh.
Ngày này một tháng sau, đối với với giới mê ca nhạc của Uy Bình mà nói, là hạnh phúc, cũng là điều làm cho người ta không thể tin được. Thiên Hậu Tuyết Lê đẳng cấp thế giới đến từ bên kia đại dương, sẽ trình diễn một màn biểu diễn như mộng ảo trên sân khấu cấp thế giới ở Uy Bình. Buổi biểu diễn này được mệnh danh là buổi hòa nhạc "thế kỷ", không chỉ có một mình Tuyết Lê biểu diễn, mà còn có ca sĩ nổi tiếng thế giới Dương Diệp, Trần Đại Vi, Trình Phượng đến từ Trung Quốc. Buổi hòa nhạc này còn mang ý nghĩa ủng hộ sự nghiệp từ thiện, quyên góp tiền cho trẻ em nghèo Châu Phi, tất cả vé vào cửa và các công việc liên quan đều do nhân viên của hội Chữ Thập Đỏ quốc tế chịu trách nhiệm, các ca sĩ hoàn toàn là biểu diễn ủng hộ.
Mang theo danh nghĩa từ thiện, thu hút ánh mắt của thế giới đến Uy Bình, cho dù Mộ Thiên Các không muốn cười, cũng không ngậm miệng được. Các nhà truyền thông đến từ CCTV rối rít bắt lấy điểm sáng, tên gọi "Thành phố số một phương đông" đã nhanh chóng lan truyền, thị trưởng Mộ Thiên Các phảng phất đã thấy được tiền đồ huy hoàng đang vẫy tay với hắn.
Còn Tần Mục, từ sau hội nghị thành viên lần trước, hắn lại trở nên lặng lẽ, hàng ngày ngoại trừ đến chỗ tập đoàn tài chính Hoa Hạ lựa chọn xây hãng xem xét một chút, thì chỉ ngồi trong phòng làm việc uống trà. Mọi người ở Uy Bình đều nhìn ra, Mộ Thiên Các thật sự quá cường thế, Tần Mục vốn tính toán dùng khí thế đối chọi gay gắt để giành lấy vị trí ở Uy Bình, kết quả bị Mộ Thiên Các ép tới không ngóc đầu lên được.