Thanh Quan
Chương 1617 : Tần Mục ra chiêu
Ngày đăng: 13:57 19/04/20
- Tần thôn trưởng đến, trẻ con có chút kiến thức, các người nói với nó đi, có lẽ vấn đề không lớn. Lý Đại Đồng bộ dáng kinh hỉ, nhìn qua Tần Mục một câu. Hồ lão tứ biết rõ Tần Mục cùng Lý Đại Đồng ở trong đồn công an trấn, nghe Lý Đại Đồng nói không nhỏ, Tần Mục khẳng định nghe được liền lo lắng, sợ Tần Mục trẻ tuổi không chịu được người khác nói nặng, nóng đầu đáp ứng. Tần Mục vào cửa thì Lý Đại Đồng nói xác nhận, trong nội tâm hiểu là do Lý Đại Đồng nói khích mình, cười thầm một cái, vội vã chạy tới bên người Hồ lão tứ, kéo Hồ lão tứ đi ra ngoài. - Tần thôn trưởng, anh làm cái gì vậy? Lý Đại Đồng và hai người trẻ tuổi của nông khoa huyện nhìn thấy Tần Mục làm thế thì phát mộng, Lý Đại Đồng vội vàng lên tiếng hỏi thăm. - Tần Mục, tôi trước giới thiệu cho anh nghe... Hồ lão tứ cũng không hiểu dụng ý của Tần Mục, một bên chống cự Tần Mục lôi kéo, vừa nói chuyện. - Lão Tứ thúc, có chuyện gì nói sau, con gái người ta nói phải lập tức đi qua gặp mặt, chú không giới thiệu cho cháu thì tự cháu tìm. Tần Mục vẫn kéo Hồ lão tứ, thuận tiện đi qua đám người Lý Đại Đồng gật gật đầu nói ra: - Các vị chờ một lát, đang hỏi vợ cũng không chậm trễ được. Nói xong trên tay dùng sức, kéo lấy cổ tay Hồ lão tứ đi ra ngoài. - Các vị ngồi uống nước trước, chúng tôi đi nhanh rồi quay về. Trước khi đi Tần Mục còn nói với mấy người trong sân. Lý Đại Đồng đứng trong sân, đột nhiên cảm giác nắm đấm của mình như đánh vào không khí, làm cho hắn không thoải mái, ngược lại bị Tần Mục làm sững sờ thì thấy biệt khuất. - Tiểu Tần là thôn trưởng, làm gì cũng hấp tấp, có bộ dáng người trẻ tuổi nha. Lý Đại Đồng nhanh chóng tươi cười, nhìn qua hai người nồng khoa nói: -"húng ta ngồi trước đi, thôn Tây Sơn nghèo quá, có con gái nguyện ý gả tới là chuyện vui lớn đấy. - Chúng tôi xem như tận mắt thấy, vì kết hôn ngay cả công sự cũng không làm. Một tuổi trẻ cười rộ lên. - Cho nên thôn Tây Sơn mới nghèo khó giàu, còn cần các đồng chí nông khoa đứng ra chỉ điểm nhiều hơn. Người trẻ tuổi kia cười lạnh không chút ngụy trang, bị Lý Đại Đồng nhìn vào trong mắt, trong lòng cười lạnh. Hồ lão tứ bị Tần Mục kéo chạy ra cửa thôn, còn chưa rõ trong hồ lô của Tần Mục bán thuốc gì, Tần Mục khẽ cắn môi nói ra: - Lão Tứ thúc, nhanh đánh vào mặt của cháu mấy quyền. Hồ lão tứ lớn tuổi như vậy còn lần đầu nghe được có người yêu cầu như thế, sững sờ, ngẩn người nhìn qua Tần Mục, hỏi: - Tiểu tử, bị ngu à? - Chú! Tần Mục nhìn quanh không có người, vội vàng nói ra: - Bọn nông khoa nhất định là bảo chúng ta gieo trồng cái gì đó mới, chúng ta không thể đáp ứng. Trong lòng Hồ lão tứ bỏ tảng đá xuống, tuy không biết Tần Mục làm sao biết được, nhưng mà hắn hiểu được Tần Mục và hắn đứng chung chiến tuyến. - Anh thật trẻ con, đánh anh làm gì? Hồ lão tứ không hạ thủ, tiếp tục hỏi. - Chú, nông khoa của huyện cho người đến, chú cũng không nên làm trái phương hướng của huyện. Tần Mục giải thích: - Tuy nhiên chính sách nông nghiệp trong huyện không có sai, nhưng mà các lão gia của thôn Tây Sơn chúng ta sắp không có gì nhét vào bụng rồi, không được mạo hiểm. Tần Mục khẽ cắn môi nói ra: - Cho dù muốn trồng mới cũng phải qua có tiền trước đã, mọi thứ còn phải chừa đường lui. Hồ lão tứ nghe xong gật đầu đồng ý, tuy trong trấn có truyền tới danh đầu của Tần Mục, ngoài miệng hô náo rất nhiệt tình, nhưng mà Hồ lão tứ cảm giác Tần Mục không phải người như vậy. Hôm nay xem xét đúng là tiểu tử này giả bộ đây mà, tiểu tử này lòng dạ sâu lắm. Tần Mục thấy Hồ lão tứ chậm chạp không động thủ, lại khuyên nhủ: - Chú à, nếu cháu tổn thương, cháu trực tiếp đi tới viện nằm dưỡng bệnh, tổn thương gân động cốt nên nghỉ ngơi một trăm ngày, cháu phải diễn khổ nhục kế đấy, cường ngạnh là không được. Hồ lão tứ cũng biết cơ sở muốn lớn tiếng nói chuyện với nông khoa của huyện là không thể nào, người ta nói cái đám gọi là chuyên gia quyết sạch, đám quê mùa không biết gì thì im miệng. Hồ lão tứ cắn răng nói: - Được rồi, nhịn một chút. Tần Mục gật gật đầu nói ra: - Lão Tứ thúc, lúc về ngài phải giấy các con dấu thật kỹ đấy, nói là đặt ở chỗ của cháu, chúng ta kiên trì nói cho các hương thân cày bừa xong vụ xuân mới được. Hồ lão tứ cười lên, nói ra: - Tiểu oa nhi này, tầm mắt không ít nha, nhưng mà bởi như vậy anh có khả năng bị kỷ luật vì không phục cấp trên đấy. Tần Mục giật mình, hắn làm như vậy đúng là bất lợi cho con đường làm quan sau này, nhưng mà hắn không đành lòng nhìn qua mầm cây mà hương thân trồng mấy chục năm chờ thu hoạch bị dẹp bỏ như thế, vì xác định phán đoán của mình là đúng, lại hỏi một câu: - Bọn họ mở rộng cái gì? - Cây hoa cúc, trời thu làm hoa cúc cho người ta ngắm. Hồ lão tứ rầu rĩ trả lời một câu. - Thú vui tao nhã nha! Tần Mục kìm lòng không được nói móc một câu, Hồ lão tứ càng già càng dẻo dai, nhìn qua nắm đấm của mình... Thôn trưởng thôn Tây Sơn bị đánh, còn bị đánh nghiêm trọng, nghe nói là đi cầu thân thôn bên cạnh, lôi kéo con gái người ta muốn kết hôn, kết quả bị thân thích người ta đánh hôn mê, hai vành mắt còn xanh đen... Đây là tin tức do lão bí thư chi bộ Hồ lão tứ truyền tới, về phần con gái nhà ai, ngược lại không ai hỏi thăm được, nghĩ tới chắc người ta không muốn náo lên. Lý Đại Đồng và hai nông khoa chờ cho tới buổi tối, lúc này nhìn thấy Hồ lão tứ đầu đầy mồ hôi chạy về, lập tức ba người hai mặt nhìn nhau. Hồ lão tứ nhiệt tình mời ba người nếm thử đặc sản của thôn Tây Sơn, Lý Đại Đồng thì nhíu mày. Thôn Tây Sơn nghèo, trong huyện điều có đăng ký, còn có đặc sản gì? Hắn ho khan nói ra: - Lão bí thư chi bộ, chúng ta nên chứng thực chuyện trồng hoa cúc đi. Hồ lão tứ nghe xong sắc mặt phát khổ, nói ra: - Lý phó trưởng trấn, gieo trồng cây trồng mới là quyết sạch của huyện, trên thị trấn, con dấu văn kiện đảng có thì tôi đóng dấu rồi, nhưng mà con dấu của tôi nằm trong tay của Tần Mục ah. - Cái gì? Lý Đại Đồng mở to mắt, kêu lên: - Con dấu trong thôn tại sao ở trong tay anh ta? Hồ lão tứ đấm bóp chân của mình, thở dài nói: - Lớn tuổi, leo núi cũng không được, tiểu Tần trông coi con dấu, cũng bớt được nhiều chuyện phiền toái. Đây là công việc trong cơ sở, tôi đành phải làm Lý phó trưởng trấn chờ... - Đi đi. Lý Đại Đồng vội vàng ngắt lời Hồ lão tứ, nhìn qua hai người của nông khoa nói ra: - Xem ra chúng ta còn phải đi tìm Tần thôn trưởng. Thời điểm nói lời này Lý Đại Đồng cảm giác giọng của mình lạnh lại. - Đúng vậy, nhất định phải tìm, đây là công việc gì? Đây là cán bộ đảng cơ sở? Lúc trước cái kia lời nói lạnh nhạt tiểu tuổi trẻ không thoải mái, lập tức đáp ứng. Đưa ba người tới cửa thôn Hồ lão tứ tiếc hận nói ra: - Còn phải làm ba vị leo núi đêm. Lý Đại Đồng khoát khoát tay, trực tiếp dẫn hai người leo núi. Hồ lão tứ nhìn qua bóng lưng của ba người, cười một tiếng, nghĩ đến Tần Mục giả vờ ngây ngốc trong bệnh viện huyện, nội tâm thầm than tiểu tử này quá nhiều tinh quái. Giờ phút này trong bệnh viện huyện, con mắt Tần Mục nhìn chằm chằm vào ngón tay, chăm chú nói ra: - Hai! Hai ngón tay trắng noãn lại sáng bóng, nữ bác sĩ bên cạnh gắt lên: - Lại nhìn cho kỹ xem! Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua, nói: - Hai! Khẩu khí vô cùng kiên định. Nữ bác sĩ thở dài, nói: - Anh tên gì? - Tôi tên La Đại Hữu. Tần Mục suy nghĩ và nói rất kiên định. Nữ bác sĩ lại thở dài, bỏ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt thanh tú của mình. Nàng vén tóc trên thái dương ra, giận dữ nói: - Đầu có khả năng tụ máu tạm thời đè ép dây thần kinh trí nhớ, có lẽ là mất trí trong thời gian ngắn. Nói xong bảo trợ lý kế bên ghi vào bệnh án, trên đó viết: Tần Mục, nam, 20 tuổi, hoài nghi mất trí nhớ tạm thời. Nhìn nữ bác sĩ rời đi, ánh mắt mờ mịt của Tần Mục khôi phục vẻ thâm thúy. Loại biện pháp nà, đúng là quá nát. Tần Mục cười khổ một tiếng, hắn biết rõ loại tổn thương này không được đưa lên mặt bàn, đây là thủ đoạn khi cùng đường mạt lộ mà thôi. Nhưng mà đám người Lý Đại Đồng trưởng phòng nông nghiệp quan chức lớn hơn mình vài cấp, nếu mình cứng đối cứng thì không có thực lực đó. Hắn chỉ có thể chờ, chỉ có súc tích lực lượng, trong nháy mát hắn rời khỏi đồn công an ngày đó, trong mắt Lý Đại Đồng trong có nét âm tàn thì hắn đã hiểu rõ, mình ở trong lòng Lý Đại Đồng đã biến thành cây gai, một cây gai làm Lý Đại Đồng nhớ tới phải run lên. Lý Kim Bưu bồi thường tiền chính là do Lý Đại Đồng khai thông, kỳ thật cũng là tát vào mặt của Lý Đại Đồng một cái hung ác. Quả nhiên thời gian gần đây Lý Đại Đồng thường thăm dò chi tiết của Tần Mục, bắt đầu gây áp lực cho Tần Mục. Tần Mục thở dài một hơi, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa. Hắn lăn qua lăn lại, hắn hơi mắc tiểu rồi, cộng thêm tron bệnh viện hiện tại chỉ có mình hắn, hắn muốn đi toa lét cũng thuận tiện một chút. Trong lòng của hắn nghĩ đến một ít chuyện ở thôn Tây Sơn, trong lòng cũng suy nghĩ nhiều. - Ôi. Thời điểm Tần Mục vươn tay muốn kéo cửa thì một tiếng thét kinh hãi đánh gãy suy nghĩ của Tần Mục, trong lòng bàn tay truyền tới cảm xúc mềm mại, hắn khôi phục tinh thần lại và gãi gãi đầu. Chỉ thấy nữ bác sĩ xinh đẹp vừa kiểm tra cho hắn đang đỏ mặt lên, gương mặt đỏ bừng và che ngực. Tần Mục mơ hồ cảm giác được cảm xúc mềm mại kia còn có một hạt đậu nhỏ. Thực máu chó! Trong lòng Tần Mục khinh bỉ một tiếng, giả bộ như rất mờ mịt. - Tôi phải về nhà. Bạch Nhược Hàm vừa mới từ phòng Tần Mục đi tới phòng chủ nhiệm, trong lòng nghĩ Tần Mục một người nằm viện và thần chí không rõ ràng, cho nên nhanh chóng quay về xem một chút, không nghĩ tới vừa mới đẩy cửa ra thì có móng vuốt sói tập kích bộ ngực sữa của nàng, trong nội tâm xấu hổ, đang định tát một cái nhưng lại phát hiện ánh mắt Tần Mục đang nhìn nàng, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc, trên gương mặt thanh tú của nàng hiện ra nét say mê thật sâu. Bạch Nhược Hàm không cảm thấy chàng trai này cố ý ăn đậu hủ của mình, lại nói quan hệ của Tần Mục là bệnh nhân, một ít chỗ thân thể đụng vào là không tránh được, liền khống chế không vui trong lòng, ôn nhu nói: - Anh phải nghỉ ngơi thật tốt, trong chốc lát người trong nhà sẽ tới tiếp anh. Tần Mục lúc này vi thoát được xấu hổ vừa rồi, cũng từ trong ý của Bạch Nhược Hàm hiểu được một chút, được Bạch Nhược Hàm vịn nằm lại giường, ý mắc tiểu vừa rồi không cánh mà bay. Trong thôn Tây Sơn giày vò một trận, cộng thâm Tần Mục đường đi xe tới đây đã ngủ thật say. Bạch Nhược Hàm nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của Tần Mục yên tĩnh lại, cũng không biết bởi vì sao đột nhiên nhoẻn miệng cười, quay người rời khỏi phòng bệnh. Tần Mục ngủ không bao lâu thì nằm mộng, giống như quay lại ngày xưa, lại giống như nhớ tới nụ cười ngượng ngùng của nữ y tá và Chu Tiểu Mai, khi thì trước mắt hiện ra thân ảnh trẻ tuổi của Hà Tinh, khi thì nhìn thấy trước mặt là hoang mạc đầy cát. Chậm rãi những tràng cảnh đó liền biến thành thân ảnh trẻ tuổi của nữ bác sĩ, gương mặt của nàng đầy lo lắng quan sát mình. - Ai nha, tại sao chân thật như vậy, không giống như đang nằm mơ ah. Tần Mục kìm lòng không được vươn tay vuốt mặt của nữ y tá. Bạch Nhược Hàm sững sờ, vội vàng ngăn cản bàn tay Tần Mục. Người trẻ tuổi này sau khi tỉnh táo lại thì sững sờ nhìn mình, đột nhiên vươn tay ra vuốt mặt của mình, nàng bị giật mình. - Thì ra không phải nằm mơ! Tần Mục tự nói một tiếng, nói ra: - Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Bạch Nhược Hàm định thần nói: - Anh nằm mơ thấy ác mộng, đầu đầy mồ hôi hồ ngôn loạn ngữ, vừa vặn tôi tới đây gọi anh tỉnh lại. Tần Mục gật gật đầu nói ra: - Bây giờ mấy giờ rồi? - Đã bảy giờ tối, anh nên ăn ít đồ, sau đó uống thuốc nghỉ ngơi. Tần Mục cười khổ nói: - Bác sĩ, cô đánh thức tôi không phải là vì để tôi uống thuốc lại nghỉ ngơi đấy chứ. Nếu như cô dùng thuốc giúp tôi đi vào giấc ngủ, tôi cảm thấy oan uổng muốn chết. Bạch Nhược Hàm bật cười, Tần Mục đúng là biết nhiều. Nàng vừa cười vừa nói: - Chủ yếu nên ăn cơm, bụng rỗng uống thuốc không có lợi, trong thuốc có chứa chất kích thích. Tần Mục gật gật đầu, tri thức này hắn vẫn biết rõ, liền dò hỏi: - Tôi ăn cơm ở đâu? Bạch Nhược Hàm sững sờ, Tần Mục hiện tại là người bệnh quên trí nhớ của mình, lại không có người thân bên cạnh, cho hắn một mình đi ra ngoài thật sự có chút không yên lòng. Bạch Nhược Hàm cân nhắc một chút và nói: - Vừa vặn tôi cũng phải đi ăn cơm, tôi mang anh đi. Tần Mục gật gật đầu, nói: - Tôi sẽ trả tiền cho cô! Bạch Nhược Hàm mang theo Tần Mục từ trên lầu hai đi xuống, trên đường lo lắng Tần Mục mất trí nhớ sẽ chạy loạn, còn kéo cánh tay của hắn. Mới vừa đi tới đại sảnh lầu một, Tần Mục chợt nghe được thanh âm một người đàn ông hô: - Tiểu Hàm, tiểu Hàm! Bạch Nhược Hàm thoáng nhíu mày, bị Tần Mục nhìn thấy, lặng lẽ giãy khỏi tay Bạch Nhược Hàm, lui ra sau hai bước. - Tiểu Hàm! Một thanh niên có mái tóc ngắn hơn hai mươi tuổi chạy tới, nhìn Bạch Nhược Hàm hưng phấn nói: - Tôi cũng được phân phối đến bệnh viện này, sau này để tôi đưa cô về nhà đi. Tần Mục cẩn thận quan sát thanh niên, vóc người cũng đoan chính, chẳng qua trong mắt toát ra vẻ ham muốn, cực kỳ bí mật đảo qua ngực của Bạch Nhược Hàm.