Thanh Quan
Chương 2122 : Mỹ nữ Hà Tinh mất tích
Ngày đăng: 13:57 19/04/20
Vì vậy Tần Mục đem mọi chuyện kể lại cho Lưu Đại Hữu nghe qua, Lưu Đại Hữu nghe hắn trượng nghĩa giúp đỡ, hảo cảm càng tăng cao, lôi kéo hắn muốn đi uống vài chén. - Lưu đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi mới xuất viện thôi, anh bảo tôi uống rượu, bác sĩ sẽ không cho phép ah. Vẻ mặt Tần Mục đau khổ nói. - Sao lại thế này? Lưu Đại Hữu kỳ quái hỏi. Tần Mục liền đem chuyện mình cùng Hồ lão tứ đạo diễn nói ra. Lưu Đại Hữu nở nụ cười, cười đầy thâm ý, nhìn Tần Mục vươn ngón cái nói: - Khổ nhục kế, nhìn không ra cậu còn trẻ tuổi như vậy còn có một tay như thế ah. Tần Mục cả kinh, không thể tưởng được Lưu Đại Hữu từ trong lời của hắn lại suy đoán được mục đích thật sự của hắn. Hắn vừa định nói chuyện, Lưu Đại Hữu đã vung mạnh tay nói: - Con bà nó, tôi đã sớm xem lão tiểu tử Lý Đại Đồng kia không vừa mắt, đây xem như cậu giúp tôi trút ngụm ác khí. Tần Mục âm thầm lưu ý, sau này có cơ hội phải tìm hiểu xem giữa Lưu Đại Hữu cùng Lý Dại Đồng có mâu thuẫn gì. Đột nhiên, Tần Mục nhớ tới một sự kiện, liền hỏi: - Lưu đại ca, tôi muốn đến Cục công thương xin mở công ty, anh có thể tìm được người quen hay không, làm càng nhanh càng tốt. Hắn nhớ tới mình chuẩn bị phát triển nghề phụ, hiện tại đã có Chu Ái Quân, trong lòng càng có kế hoạch, cho nên muốn nhanh chóng làm ra. Lưu Đại Hữu cười ha ha, chỉ vào Trương Thúy bên cạnh nói: - Cậu cho rằng Trương tỷ của cậu làm cái gì? Chuyện chủ quản giấy phép kinh doanh Cục công thương trong huyện là do Trương tỷ của cậu xử lý. Ánh mắt Tần Mục phát sáng, chuyến đi thị trấn lần này thu hoạch thật sự là không nhỏ nga! Lưu Đại Hữu vẫn lái chiếc xe jeep cũ kỹ, sau thùng xe có chút đồ vật màu sắc rực rỡ, Tần Mục làm bộ như không nhìn thấy, ngồi vào trong tay lái phụ trên xe. Trương Thúy cùng Chu Ái Quân ngồi phía sau, Trương Thúy nghĩ tới vừa rồi bị giật túi xách, lại bắt đầu giáo dục Chu Ái Quân. Chu Ái Quân vâng vâng dạ dạ, bộ dạng lại có vẻ thành thật hơn. Bốn người đi thẳng đến Cục công thương, chưa đầy một giờ giấy phép kinh doanh đóng dấu Cục công thương đã làm xong. Tần Mục dựa theo quy củ giao tiền, ký tên, làm Trương Thúy không ngừng khích lệ, nói tiểu tử Tần Mục rất hiểu biết. Tần Mục cười nói đây là muốn ủng hộ công tác của Trương Thúy, vốn là vượt qua trình tự làm việc còn làm phiền Trương Thúy, nếu còn không làm theo quy củ thì sẽ gây khó xử cho Trương Thúy. - Tiểu Tần, có đối tượng chưa? Trương Thúy càng xem Tần Mục càng cảm thấy thật thuận mắt, nhịn không được mở miệng hỏi một câu. - Còn chưa, tuổi tác của tôi còn nhỏ, không phù hợp điều kiện kết hôn, qua hai năm rồi nói sau. Tần Mục xem giấy phép kinh doanh có dòng chữ Công ty chạm khắc gỗ nghệ thuật Tây Sơn” trong tay, trong lòng thả lỏng xuống. - Trước quen biết đã, không có quy định không cho phép có bạn gái trước. Trương Thúy nhiệt tâm nói: - Có phải da mặt mỏng, có đối tượng lại không dám nói với Trương tỷ đây? Trương Thúy không nói lời này còn đỡ, vừa dứt lời Tần Mục chợt vỗ trán kêu lên: - Nguy rồi, tôi đã quên một chuyện. Nói xong liền chạy ra ngoài. Hiện tại vừa qua cuối năm, bình thường hơn mười lăm các cơ quan đơn vị mới xem như chính thức tiến vào trạng thái làm việc, trong Cục công thương có nhân viên trực ban, Trương Thúy lo lắng Tần Mục bị người dây dưa kéo dài công tác nên mới tự mình đến xử lý, hiện tại xong xuôi việc này nên đi theo sau lưng Tần Mục. Trên xe jeep ngoài cửa, lão Lưu còn đang giáo dục Chu Ái Quân, dặn hắn đến Tây Sơn thôn đừng tiếp tục làm bậy, thành thật làm việc Tần Mục cũng sẽ không làm khó hắn. Trên đường Chu Ái Quân đã bị giáo dục không ngừng, đầu cúi thấp như sắp chui vào trong đũng quần. Tần Mục đi tới nhìn thấy nói: - Lưu đại ca, Ái Quân chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, chúng ta cũng đừng nhắc mãi việc này không nên. Khi nói chuyện hắn đưa tay vỗ mạnh lên đầu vai Chu Ái Quân. Lưu Đại Hữu sửng sốt, ý tứ trong lời nói của Tần Mục rất có điểm bảo hộ Chu Ái Quân. Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lưu Đại Hữu, Tần Mục xòe tay bất đắc dĩ nói: - Lưu đại ca, Ái Quân đến chỗ tôi làm kỹ thuật, là người sẽ tiến bộ, chúng ta mãi chỉ trích chỗ đau của hắn không tốt lắm. Lục Đại Hữu ha ha cười, hiểu được ý tứ của Tần Mục, trong lòng cũng không dám xem thường thanh niên này. Tần Mục nói chuyện cứng mềm đều thích đáng, không làm cho Lưu Đại Hữu cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng chống đỡ vài phần mặt mũi cho Chu Ái Quân, Chu Ái Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Mục. Trương Thúy đuổi tới sau lưng, nhìn thấy Tần Mục đang trò chuyện vui vẻ với Lưu Đại Hữu, liền hỏi: - Tiểu Tần, cậu gấp gáp như vậy làm gì đây? Tần Mục vội vàng nói: - Lưu đại ca, Trương tỷ, chúng ta đến bến xe đi, bên kia còn có vị bác sĩ đang chờ đâu. Nói xong liền nhảy lên xe, nhưng lần này hắn ngồi phía sau, khóe mắt lướt qua, những đồ vật màu sắc rực rỡ đã không thấy, phỏng chừng đã bị Lưu Đại Hữu dừng vào thùng xe nhỏ phía sau. Trong lúc ăn tết lui tới thăm lãnh đạo là chuyện thật bình thường, xem ra Lưu Đại Hữu cũng không thuộc dạng người tình nguyện chịu tịch mịch. Nhưng vẫn còn lưu quà tặng, xem ra Lưu Đại Hữu cũng bị ăn bế môn canh trước mặt một vài vị lãnh đạo nào đó. Tốc độ của Lưu Đại Hữu không chậm, không bao lâu đã tới bến xe. Tuy rằng trong bến xe không nhiều người, nhưng vẫn có người đi lại. Tần Mục nhảy xuống xe cẩn thận tìm kiếm Bạch Nhược Hàm. - Giỏi nha Tần Mục, ném tôi ở đây chờ mãi một giờ, cho tôi uống gió tây bắc đây? Bạch Nhược Hàm đã không còn vẻ nghiêm túc như lúc ở trong bệnh viện, nói chuyện đã thoải mái hơn. Một cỗ hương thơm đánh úp tới, Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy Bạch Nhược Hàm mặc chiếc áo gió màu trắng, đang lượn lờ đi qua, đôi giày da xinh đẹp giẫm trên mặt đất, tỏ vẻ trong lòng chủ nhân đang mang theo tia lửa giận. Tần Mục cảm giác mình có chút đường đột, vội vàng dời ánh mắt, nhìn lên mặt nàng. Ai ngờ cô gái này lại trang điểm, đôi mắt lưu chuyển, bộ dáng thật hại nước hại dân. Đôi môi đỏ mọng mím lại, làm Tần Mục cảm giác thật hấp dẫn, trái tim nhảy dựng lên không ngừng. - Nhìn xem đi, là đối tượng của người ta… Lão Lưu ghé bên tai Trương Thúy nhỏ giọng nói. - Đừng nói nhảm, đó là khuê nữ của Bạch chủ tịch! Trương Thúy công tác tại thị trấn, từng đi qua Ủy ban huyện vài lần. Khu nhà ở của gia quyến lãnh đạo huyện nằm trong đại viện cơ quan, ngay mặt sau của Ủy ban huyện, Trương Thúy từng gặp qua Bạch Nhược Hàm một hai lần. Trong lòng nàng âm thầm hối hận, không nên quá nhiệt tâm giúp Tần Mục giới thiệu đối tượng, có gốc đại thụ như Bạch chủ tịch đây, người bình thường làm sao được Tần Mục nhìn vào trong mắt? Tần Mục không biết tâm tư của hai vợ chồng Lưu Đại Hữu, vừa giải thích với Bạch Nhược Hàm vừa chỉ vào xe Jeep nói: - Đây là xe của đồn công an Hà Tử trấn, Lưu đồn trưởng vừa lúc đến thị trấn hội báo công tác, tiện đường cho chúng ta quá giang. Mặc dù Bạch Nhược Hàm chờ Tần Mục một lúc, nhưng nàng trang điểm thay quần áo cũng tiêu phí thời gian, trên thực tế đi tới bến xe còn chưa đầy năm phút, nhìn thấy bộ dáng giải thích vội vã của Tần Mục liền cười nói: - Thôi được, nể tình anh tìm được xe quá giang, tha thứ cho anh. Nói xong cất bước đi tới hào phóng chào hỏi với ba người Lưu Đại Hữu. Hai vợ chồng Lưu Đại Hữu xuống xe, Trương Thúy kéo tay Bạch Nhược Hàm, bộ dáng thật nhiệt tình: - Muội tử, nhanh lên xe đi, bên trong ấm áp hơn một chút. Tổng cộng năm người, tuy phía sau có thể chen chúc ba người nhưng cần an bài như thế nào thật khó xử. Phương pháp tốt nhất là Chu Ái Quân ngồi tay lái phụ, Lưu Đại Hữu lái xe, mọi người ngồi phía sau. Nhưng Chu Ái Quân làm sao có tư cách ngồi phía trước, cho nên khiến cho Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu rối rắm. Mặt khác làm cho Bạch Nhược Hàm cũng có chút xấu hổ. Trương Thúy cười nói: - Tiểu Tần, thân hình cậu gầy ngồi ở giữa ghế sau đi, muội tử ngồi cạnh cậu, chen chúc một chút, lão Lưu lái xe không chậm, sẽ nhanh đến thôi. Tần Mục cười, trực tiếp nhảy lên. Bạch Nhược Hàm cũng không dây dưa, thoải mái ngồi bên cạnh hắn. Trương Thúy đóng cửa, sau đó ngồi vào vị trí tay lái phụ, dặn Lưu Đại Hữu: - Chạy ổn một chút, đừng nóng nảy. Lưu Đại Hữu đã hơn bốn mươi, lại bị lão bà dặn dò như vậy chỉ cười ha ha, nhảy lên xe, xe Jeep liền chạy nhanh khỏi thành. Trên đường Trương Thúy không ngừng tìm chuyện vui kể lại, Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu bên cạnh phụ họa, Bạch Nhược Hàm bật cười không ngừng, không khí trên xe thật hòa hợp. Tới Hà Tử trấn, Trương Thúy xuống xe, liên tục dặn dò Lưu Đại Hữu phải đưa Tần Mục đến tận nơi. Tần Mục liền cười nói: - Trương tỷ, chị đang đuổi tôi sao, tôi đang định đến nhà chị cọ bữa cơm đây, sao vậy, lại mong tôi đi ngay ah? Bởi vì Trương Thúy không hiểu rõ quan hệ giữa Bạch Nhược Hàm với Tần Mục, nhưng khi ngồi trên xe nhìn vào kính chiếu hậu phát hiện mỗi khi Tần Mục nói chuyện, Bạch Nhược Hàm liền tập trung tinh thần nhìn hắn, trong lòng có so đo, vội vàng cười nói: - Tiểu Tần, nghe cậu nói kia, tôi còn không mời cậu được bữa cơm sao? Tần Mục liền cười, nói: - Trương tỷ, chị nói như thế làm tôi thật ngượng ngùng, hai tay trống trơn đến nhà tôi ngại lắm. Như vậy đi, vất vả Lưu đại ca một chuyến, chị cùng chúng tôi đến Tây Sơn thôn, tôi làm chủ được không? Nhưng Trương tỷ đừng trách tôi không chúc tết cho hai vị trước là tốt rồi. Trương Thúy vừa nghe lời này liền vui vẻ, mọi người chỉ dừng lại Hà Tử trấn một chút lại tiếp tục đi về Tây Sơn thôn. Bạch Nhược Hàm chỉ ngồi yên mỉm cười, không nói chen lời nào, điều này tạo thành một loại ảo giác cho vợ chồng Lưu Đại Hữu, giống như giữa Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm luôn do hắn nắm quyền chủ động. - Ôi! Đột nhiên Bạch Nhược Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng, thân hình vừa lệch, thân thể thơm ngào ngạt liền ngã vào trong lòng Tần Mục. Tần Mục chỉ cảm thấy ôn hương đầy lòng, vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng. - Thật xin lỗi, xe hơn lắc nên ngồi không vững. Khuôn mặt Bạch Nhược Hàm có chút đỏ lên, vừa giải thích vừa ngồi thẳng dậy. Thân thể Tần Mục chợt chấn động, hai tay đang vươn ra liền khựng giữa không trung. Bởi vì Bạch Nhược Hàm sốt ruột ngồi thẳng nên không nhìn thấy tay mình đang đặt nơi nào, lại không ngờ hoàn toàn đặt lên sinh mạng của hắn. - Nha? Gương mặt Tần Mục chợt đỏ bừng, gương mặt thanh tú mang theo một tầng ráng đỏ, lại làm người có chút kinh diễm. Có lẽ dùng từ kinh diễm trên người một nam nhân thật không thích hợp, nhưng bởi vì Bạch Nhược Hàm còn đang xấu hổ đồng thời chợt phát hiện Tần Mục có vẻ khả ái như thế, trong lòng không nghĩ ra lại có chút xúc động. - Lão Lưu đáng chết, đã bảo ông lái xe ổn một chút vẫn không nghe, lái chậm một chút ông sẽ chết sao? Trương Thúy nhìn vào kính chiếu hậu thấy được rõ ràng, hung hăng đập lên người Lưu Đại Hữu để giải thoát ngượng ngùng cho Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm. Tần Mục cúi đầu, gương mặt rát bỏng, nhưng lời nói của Trương Thúy rõ ràng rơi vào trong tai của hắn. Tâm thần hắn vừa động, tuy rằng Lưu Đại Hữu khí phách hào hùng nhưng lòng dạ có chút hẹp hòi, chung quy không sánh bằng vợ của hắn. Nếu để cho người phụ nữ này ngồi lên một vị trí trọng yếu, nhất định sẽ làm được phong sanh thủy khởi, tuyệt đối sẽ không bị vây trong Cục công thương mà thôi. Trên xe nhất thời không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng xe Jeep xóc nảy trên đường. Xe đi tới lối vào Tây Sơn thôn, đã sắp đến buổi trưa. Mọi người xuống xe, Lưu Đại Hữu khóa xe nói: - Tiểu Tần thôn trưởng, cậu chuẩn bị chút đồ ăn ngon nào cho chúng tôi ấm áp dạ dày đây? Tần Mục mỉm cười đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy từ trên núi có người chạy xuống, vội vàng nhìn lại, chính là Tề thúc chồng của Tề đại thẩm. - Tề thúc! Tần Mục huy tay kêu lớn. Tề thúc nhìn thấy Tần Mục vội vàng chạy tới thật nhanh, dọc đường còn vấp té nhưng hoàn toàn không để ý. Tần Mục cảm thấy thật kỳ quặc, nhanh chóng chạy lên vài bước nghênh đón Tề thúc. - Tề thúc, làm sao vậy? Gấp gáp như vậy làm gì? Tần Mục đỡ lấy Tề thúc, liền vội vàng hỏi. - Tần…Tần bí thư, chuyện xấu… Lão Tề thở dốc một hơi, vội vàng nói: - Hà Tinh…từ ngày hôm qua Hà Tinh lên núi đến bây giờ cũng không thấy bóng người! Vừa nghe lời này, trong đầu Tần Mục oanh một tiếng nổ tung. Tiểu nha đầu Hà Tinh xinh đẹp kia là người đầu tiên Tần Mục quen biết khi đi tới Tây Sơn thôn, tính tình hoạt bát lanh lợi lại có vẻ thẹn thùng lưu lại ấn tượng thật sâu cho hắn. Tuy rằng không đến nỗi khắc cốt như Chu Tiểu Mai, nhưng khi nghe nói tiểu nha đầu mất tích hắn vẫn có chút khó thể khắc chế được nỗi xúc động của chính mình. Bình tĩnh! Tần Mục ra sức cảnh cáo chính mình, gân xanh trên trán chậm rãi tản đi. Hắn xoay người nhìn Lưu Đại Hữu đang đến gần nói: - Lưu đồn trưởng, Tây Sơn thôn có thôn dân mất tích, tôi cần báo án. Ngữ khí nói chuyện bình tĩnh dị thường, làm cho Lưu Đại Hữu âm thầm tán thưởng một tiếng. - Mất tích có đủ hai mươi bốn giờ hay chưa? Lưu Đại Hữu bày ra bộ dáng làm việc công, dựa theo trình tự bắt đầu thẩm vấn lão Tề. Tần Mục đẩy lão Tề ra trước mặt Lưu Đại Hữu, tự mình đi sang một bên nhìn mặt đất ngẩn người. Nghe theo ý tứ của lão Tề, người trong thôn khẳng định đã bắt đầu tìm kiếm, tìm không gặp mới phái lão Tề đi tới bệnh viện thông tri cho mình, như vậy bài trừ khả năng nàng bị lạc đường trong núi. Tuy nha đầu Hà Tinh còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng biết phân nặng nhẹ, sẽ không chạy tới địa phương vắng vẻ ít người. Chẳng lẽ là bị người bắt cóc? Trong đầu Tần Mục hiện lên ý niệm này, đem lực chú ý chuyển lên trên người Lý Kim Bưu. Nếu Lý Kim Bưu tức giận chuyện lần này, lại thêm có lòng muốn chiếm giữ Hà Tinh, có thể là hắn hay không? Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu chậm rãi nói: - Lý Kim Bưu, điều tra thêm Lý Kim Bưu! Lưu Đại Hữu nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục, nói: - Lý Kim Bưu ở tại trấn trên, chúng ta trở về.