Thanh Quan

Chương 500 : Còn có hậu chiêu (2)

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Diệp Thạch Lỗi tỉnh ngộ: - Vậy ý của anh là hắn không muốn đấu cũng không được? Diệp Thạch Bình cười ha ha, không tiếp tục nhắc tới đề tài này, mà chuyển qua trên người Diệp Thạch Lỗi: - Thạch Lỗi, qua chuyện lần này chú ở yên trong phòng đốc tra đi, phòng đốc tra cũng không phải là chỗ gì tốt đâu. - Ca, anh suy nghĩ quá nhiều đi, quyền lực phòng đốc tra trong tỉnh không nhỏ. Diệp Thạch Lỗi nhìn không thấu bản chất của phòng đốc tra, khi trước Tần Mục đưa lời đề nghị với Quách Thiếu Đình, chính là hạ một vòng vây với hắn. - Quyền lực? Đúng vậy, năng lực giám sát cùng kiến nghị, chú còn nhỏ, không hiểu cong nhiễu bên trong đâu. Hai năng lực này nghe qua còn lớn, nhưng lại không có quyền quyết sách ah. Diệp Thạch Bình gần đây mới nghĩ thấu công năng của phòng đốc tra: - Đôn đốc, giám sát cùng kiểm tra, cũng không phải là giám sát cùng thẩm tra, chú phải nghĩ cho rõ ràng. Diệp Thạch Lỗi không rõ vì sao anh trai lại nói tới những từ ngữ kỳ quái như vậy, trong lòng hắn chỉ nghĩ tới hai chủ ý mà Diệp Thạch Bình đã nói, không rối rắm với nỗi lo lắng của Diệp Thạch Bình, nói: - Ca, không có việc gì tôi cúp máy đây, bố trí một chút đi, anh cũng đừng nghĩ nhiều quá. Nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Thạch Bình cầm điện thoại nghe thanh âm đô đô vang lên, nhẹ giọng nói: - Phòng đốc tra là địa phương luôn đắc tội với người khác, không biết chủ ý này là ai nói ra, quả thật chính là cạm bẫy lớn thôi. Nói xong hắn lầm bầm phân tích: - Giám sát hết thảy công việc hành chính, xem như hoàn toàn đắc tội người, trừ phi cả đời không muốn điều động sang nơi khác, nếu không chỉ cần dời đi sẽ bị lực cản rất lớn thôi. Hắn cười một tiếng, châm điếu thuốc, cầm điện thoại bấm dãy số, nói: - Lão Bành, nợ cũ bên Tam Dương có người muốn động tới, anh có nên nghĩ biện pháp hay không? Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười thô lỗ, một thanh âm thâm trầm nói: - Anh muốn nói thằng nhóc Tần Mục kia đi, yên tâm, hắn cần phải ra ngoài đi dạo một chuyến, chờ sau khi hắn trở về bên Thanh Thao đã không còn cái đuôi lưu lại. Diệp Thạch Bình vô ý thức gật đầu, có chút nặng nề nói: - Lão Bành, không phải tôi nói anh, lúc trước đám thủ hạ của anh làm như thế chẳng lẽ anh không nghe được chút tiếng gió nào? Lão Bành cả giận đáp: - Đám nhóc kia tôi cũng không quản quá chặt chẽ, Tam Dương chỉ là rảnh rỗi mà làm, ai biết bọn hắn dám làm ra thứ đồ vật kia sau lưng tôi. Anh không biết thôi, cũng bởi vì chuyện này lão gia tử đã giam tôi cả năm mới cho ra, thật xui! Diệp Thạch Bình cười ha ha nói: - Được rồi, tôi phỏng chừng cuối năm nay tôi đã có thể thoải mái, đến lúc đó về thủ đô anh không xuất huyết nhiều là không được đâu. Lão Bành cười nói: - Từ nhỏ anh đã luôn khi dễ tôi, hiện tại còn hồ nháo. Được lắm, về đây chúng ta gặp mặt, nhưng tôi cảm thấy không đáng giá cho anh, chỗ ngồi tốt như vậy anh đành lòng chắp tay nhường cho người ta sao? Diệp Thạch Bình thở dài: - Tình thế bắt buộc thôi, tôi cảnh cáo anh, đem chuyện này xử lý cho lưu loát, đừng cho tôi đi rồi người ta còn tìm tôi gây khó, miệng của tôi cũng không kín đâu, nói không chuẩn sẽ đem anh bán. Lão Bành cười ha hả, trên mặt Diệp Thạch Bình lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Nội dung nói chuyện của Hạ Chân cùng Lý Trung Nguyên cả Tần Mục cũng không hay biết, lúc này hắn chỉ có cảm giác mệt mỏi. - Tần Mục. Có người vỗ lên vai hắn, hương thơm xông vào mũi. Tần Mục không cần nhìn cũng biết Hạ Uyển Nhi đứng bên cạnh hắn, hắn hướng Cừu Tiểu Thiền khẽ gật đầu, quay lại hỏi: - Hạ tiểu thư, có chuyện gì không? - Hứ, còn Hạ tiểu thư Hạ tiểu thư, nghe thật khó chịu. Trên gương mặt trang điểm thật đậm của Hạ Uyển Nhi lộ ra biểu tình không vui, nhìn nghiêng đầu nhìn nhìn Cừu Tiểu Thiền, trên mặt hiện nụ cười xấu xa, nói: - Tần Mục, đó là người yêu của anh đi? Tần Mục có chút đau đầu, vị thái tử nữ này nói chuyện thật không biết nặng nhẹ, nếu để tuôn ra lời đồn đãi, đủ cho hắn cùng Cừu Tiểu Thiên mệt nhọc. Hắn lắc đầu nói: - Cô đã phán đoán sai lầm rồi, tôi đã kết hôn. Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói: - Hứ, kết hôn thì thế nào, người mình kết hôn chưa chắc là người mình yêu, những lời này rất có đạo lý. Tần Mục cười nói: - Loại ý nghĩ này của cô có thể có chút không đúng, nếu không phải người mình yêu, làm sao lại dễ dàng kết hôn đây? Hạ Uyển Nhi trợn mắt, nói: - Nhìn anh trẻ tuổi như vậy sao nói chuyện còn ra vẻ như thế. Tôi cho anh biết nha, tình yêu của mỗi người chỉ có 3.7 phút, còn lại không phải là yêu. Tần Mục cười lắc đầu, không tiếp tục đàm luận với cô nhóc này. Hắn đã hai mươi lăm tuổi, mà Hạ Uyển Nhi chỉ mới mười tám, tục ngữ nói cách ba tuổi đã là một khe rãnh, huống chi kiến thức linh hồn của hắn rất hỗn loạn, tự nhiên không tràn ngập ảo tưởng đối với tình yêu như nàng. Đối với hắn mà nói, cảm động so với ảo tưởng càng thực tế hơn một ít. Hạ Uyển Nhi thấy Tần Mục không giải thích, cười nói: - Nhìn xem, đã bị tôi nói trúng rồi đi, trong lòng mỗi người đàn ông đều có tâm lý âm u muốn đi ngoại tình. Tần Mục thật sự không nghĩ ra Hạ Uyển Nhi ôm tâm tính gì nói chuyện như vậy với mình, hắn cùng nàng còn chưa quen thuộc như vậy. Nhưng theo tính tình người thẳng thắn như nàng, Tần Mục như nhìn thấy được ảnh tử của mình ngày trước, cười nói: - Hi vọng cô có thể kiên trì được điểm này, nếu không đời này chỉ sợ cô biến thành gái lỡ thì. - Xì! Hạ Uyển Nhi chẳng thèm quan tâm nói: - Ai cần kết hôn đâu, đến lúc đó tìm được người đàn ông mà mình thích, chơi một hồi phong hoa tuyết nguyệt, lưu lại trí nhớ là được rồi thôi. Tần Mục cảm giác như mình đã rất già, linh hồn xuyên việt thế nhưng không thể hòa hợp chung một tiết tấu với Hạ Uyển Nhi. Nếu tiếp tục đàm luận như vậy chỉ sợ đề tài biến thành mờ ám, Tần Mục liền đổi đề tài nói: - Đúng rồi, tôi nghe nói có một trò chơi rất không tệ, có muốn thử một chút hay không? - Ai nha, nhìn anh vẫn rất có lòng, đã làm chủ tịch huyện còn quan tâm tới trò chơi. Nói nghe thử xem, nếu thích thú tôi sẽ thưởng cho anh. Hạ Uyển Nhi nở nụ cười, lấy ra mười đồng: - Phí tin tức, thế nào? - Xem như tôi nhận hối lộ vậy. Tần Mục cười đem tiền nhận lấy cất vào, nói ra: - Nhưng trò chơi này còn chưa ra mặt người đời, còn chờ người có ý chí đi khai phát đâu. Hạ Uyển Nhi nghe Tần Mục nói như thế, nhất thời mày liễu dựng thẳng, căm giận đập vào ngực Tần Mục nói: - Nhanh trả tiền đây, anh làm thế này gọi là dự chi trước tiên. Nàng đánh vào ngực hắn chỉ thuần túy là đùa giỡn giữa bạn bè cùng lứa tuổi, không hề dùng lực, nhưng Tần Mục lại nhăn mày nói: - Cô làm vậy thì không có gì, nhưng ảnh hưởng rơi xuống trên người tôi sẽ lớn. Hạ tiểu thư, chú ý ảnh hưởng đi.