Thanh Quan
Chương 524 : Ra hết thủ đoạn (2)
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Lưu Chính Nguyên không hề phản ứng hút xong điếu thuốc, nhìn Hứa Quân càng nhìn càng chướng mắt. Hắn làm việc trong Tư Lạc Ngõa suốt hai mươi năm, từ một người học nghề đi tới địa vị hôm nay, cảm tình đối với nhà máy người khác không cách nào lý giải được. Hắn hung hăng dụi tắt tàn thuốc, vung mạnh một cái tát đánh lên cánh tay Hứa Quân, chỉ ra cửa hét lớn: - Cút, mày cút cho lão tử! Vào lúc này Tần Mục đang ngồi trên xe chạy tới Đằng Long. Mỗi ngày trở về đã trở thành thói quen, đối với Hàn Tuyết Lăng cũng không nói rõ là tình yêu, đối với Chu Tiểu Mai, Lưu Đan, Cừu Tiểu Thiền, Ngô Cúc đều nặng tình cảm hơn Hàn Tuyết Lăng rất nhiều, nhưng bản thân hắn lại vô cùng áy náy đối với nàng, hơn nữa còn có trách nhiệm của một người chồng, hắn đã thầm thề trong lòng, ngày nào Hàn Tuyết Lăng chưa tỉnh lại, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô gái nào, chính vì vậy đã làm ánh mắt các nàng luôn tràn ngập u oán. Nhưng mỗi khi chứng kiến khuôn mặt đã ngày càng gầy gò của Hàn Tuyết Lăng, mấy cô gái đều đau lòng, giúp Tần Mục chăm sóc nàng, hoàn thành lời hứa hẹn cùng kiên trì, yên lặng bảo hộ quanh Tần Mục. Hiện tại Ngô Cúc đang trong chương trình học tập ở nước ngoài nên rất ít liên hệ Tần Mục. nhưng mỗi lần gọi về đều ôn nhu khuyên bảo hắn, làm cho hắn phi thường cảm động. Lúc này di động chợt vang lên, là cục trưởng cục chiêu thương thành ủy Lục Vân Phi gọi đến. Điều này làm trong lòng Tần Mục có chút buồn bực, hắn không nhiều lui tới với cục chiêu thương thành phố, chỉ gặp mặt Lục Vân Phi một hai lần, cuộc điện thoại này thật có vẻ đột ngột vô cùng. Lục Vân Phi trò chuyện vài câu, sau đó lộ ra ý tứ tối nay muốn cùng Tần Mục ngồi một chút. Trong lòng Tần Mục lập tức trầm xuống, quan hệ với bên thành ủy hắn đương nhiên cần xã giao, Lục Vân Phi mời hắn ăn cơm tuyệt đối không đơn giản. Nghĩ đến Tam Tinh sắp triển khai hành động, Tần Mục ngẫm nghĩ nói không chừng cả Lục Vân Phi cũng lẫn đi vào, liền đáp ứng, muốn tiếp xúc với bên Tam Tinh một chút, có thể thăm dò lá bài tẩy của bọn họ. Sau đó Tần Mục gọi điện cho Lưu Đan, nói cho nàng biết hôm nay hắn có buổi xã giao trong thành phố sẽ về muộn. Lưu Đan không nói gì nhưng trong lòng có chút thất vọng. Tần Mục giao thủ với Tam Tinh đã là lần thứ ba. Lúc giao phong tại Tây Bình, Tam Tinh hoàn toàn bị Tần Mục đè nặng mà đánh, chờ sau khi hợp đồng ký kết còn có chút mây mù dày đặc, vừa có thể giúp Tây Bình giải quyết vấn đề nhân sự việc làm đồng thời còn giúp Hà Tử trấn xây dựng được khu phong cảnh chiêu bài, đây là chiến tích khá lớn của hắn, đáng tiếc lúc đó hắn phải đến trường Đảng học tập. Lần giao thủ thứ hai lại là hình thức ám chiến, khi di động của Tam Tinh tiến vào thị trường quốc nội, ở bên Bắc Liêu lại bị điện tử Ái Hoa của Cận Tiểu Xuyên cường thế nghịch tập, không đạt tới hiệu quả mong muốn trên thị trường. Nhưng lần này Tần Mục ẩn thân sau màn, Tam Tinh cũng không biết Tần Mục chiếm cứ địa vị chủ đạo bên trong. Mà lần này song phương xem như chân chính giao thủ, lá bài tẩy của đối phương còn chưa biểu hiện ra, chỉ có thể va chạm hoa lửa trong những lần tiếp xúc. Tần Mục không biết bên Tam Tinh sẽ dùng thủ đoạn nào, nghĩ đến chỉ có thể nhờ vào lực ảnh hưởng của họ đè ép quan chức thượng tầng, đạt tới mục đích áp chế Tần Mục. Dù Vạn Hữu Niên ủng hộ hắn, nhưng nếu hắn không kiên trì thì Vạn Hữu Niên sẽ không mạo hiểm phiêu lưu. Vì vậy địch nhân lớn nhất của Tam Tinh chính là Tần Mục, dù sao hắn cũng là quan chức chủ quản địa phương. Tần Mục nhấn ga đi thẳng vào trong thành phố Đằng Long. Lục Vân Phi đặt điện thoại xuống, nhìn người trước mặt nói: - Trương kinh lý, chuyện này tôi đã tận lực, hi vọng giữa các vị hiệp đàm khoái trá. Trước mặt hắn không phải là người khác, chính là tổng giám đốc Mộng NiNa Trương Lệ Na. Không ai tưởng được trong sự kiện của Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Bình, chẳng những nàng không bị liên lụy, ngược lại vẫn có thể đi vào Đằng Long, có thể thấy được bối cảnh của nữ nhân này tuyệt đối không chỉ có Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Bình mà thôi, còn có người khác giải vây cho nàng. Nhưng Trương Lệ Na cũng chỉ là một người trung gian, Tần Mục không truy cứu tới nàng thì người khác cũng không cần gây khó cho nàng làm gì. Trương Lệ Na mỉm cười, đứng dậy bắt tay Lục Vân Phi, nói: - Cảm ơn Lục chủ nhiệm ủng hộ, công ty của chúng tôi sẽ hoàn thành lời hứa của mình. Lục Vân Phi ha ha cười nói: - Quả nhiên là tổng giám đốc công ty lớn, tác phong thật gọn gàng, như vậy mặt tiền cửa hàng ở hoàng kim phố trong Đằng Long đã có thể để trống chỗ rồi? Trương Lệ Na gật đầu đáp ứng, cười nói: - Chúng ta có phải nên chuẩn bị một chút, chờ Tần bí thư đại giá quang lâm đây? Diệp Thạch Lỗi đưa tay kéo kéo góc áo của Diệp Thạch Bình, trong khoảng thời gian này Diệp Thạch Bình đi trường Đảng nên không dấy lên sóng gió gì, Diệp Thạch Lỗi lại bị Diệp lão gia tử giáo huấn nhiều lần, thật vất vả chờ được một người về nhà giúp hắn ngăn chặn, liền không ngừng ám chỉ Diệp Thạch Bình lên tiếng. Diệp Thạch Bình thoáng trù trừ, từ sau khi hắn rời khỏi huyện Thanh Thao, đây là lần đầu tiên gặp lão gia tử, dù sao cũng phải có câu trả lời, liền vỗ tay Diệp Thạch Lỗi, ngẩng đầu nói: - Ông nội… - Ba! Không đợi Diệp Thạch Bình nói ra, Diệp lão gia tử đã dùng tẩu thuốc hung hăng vỗ lên bàn, cả giận nói: - Được lắm, cháu thật đúng là cháu trai tốt của ông ah. Thạch Lỗi không hiểu chuyện, cháu lẽ ra phải hiểu đi! Cháu xem xem, cháu xem xem, hiện tại cả ngày lão Tần cười vui vẻ trước mặt ông, có gì mà vui! Cháu trai người ta mới từ ngoài nhận thức về, giỏi lắm, còn chưa làm gì đã đem hai cháu trai của ông mặt xám mày tro, thật mất mặt, thật mất mặt quá đi! Diệp Thạch Bình cùng Diệp Thạch Lỗi nhìn nhau, đồng thời nín bặt, cúi đầu nghe Diệp lão gia tử quở mắng. - Nhìn xem hình dạng của hai đứa! Trong lòng Diệp lão gia tử tràn đầu lửa giận không biết làm sao phát tiết, mấy ngày nay Tần lão gia tử không việc gì thì gọi điện thoại cho hắn, mời hắn qua chơi cờ vua. Đó là chơi cờ vua sao? Từ ván đầu tiên Tần lão gia tử đã bắt đầu nói dông dài về tỉnh Bắc Liêu, về thành phố Đằng Long, về Lan Trữ Thanh Thao đang phát triển thế nào thế nào, Tần Mục lại đạt được khen ngợi lại được xem trọng ra sao, rõ ràng là muốn châm chọc Diệp lão gia tử. Hành vi của Tần lão gia tử tuy có chút bừa bãi, nhưng người ta nói đều là sự thật. Diệp lão gia tử thật uất ức đại sát tứ phương trên bàn cờ, nhưng Tần lão gia tử tuyệt không để ý, miệng không ngừng than thở: - Cuộc cờ đắc ý, chính trường thất ý thôi. Cuối cùng chuyện này làm cho vài vị lão gia tử khác cũng biết, cả ngày tìm thú vui nên gọi điện thoại cho Diệp lão gia tử, mời hắn đi chơi cờ vua. Trong lòng Diệp lão gia tử luôn dấy lên ngọn lửa, Diệp Thạch Bình lại tự mình đụng vào họng súng, thật sự là hết cách.