Thanh Quan
Chương 852 : Muốn Đẩy Tần Mục Vào Chỗ Chết (1)
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Tần Mục nhấp một hớp rượu vang, câu nói đầu tiên khiến ánh mắt Christina biến thành đăm đăm. Nghệ thuật đàm phán của Tần Mục thật cao minh, huống chi kết cục của Christina trong lịch sử đời sau khiến người vô cùng cảm khái, cho nên câu nói đầu tiên của hắn lập tức xuyên thẳng vào trong lòng nàng.
- Một thiên tài, điều hi vọng nhất chính là đem tác phẩm mình vừa ý nhất bày ra trước mặt toàn thế giới. De Vinci là thế, giáo phụ hacker cũng là như thế.
Tần Mục cười híp mắt cắt khối thịt bò bỏ vào trong miệng, cười nói:
- Thật giống như con của mình, nếu không nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của nó, thật sự là vô cùng tiếc nuối, cô nói có phải hay không, tiểu thư Christina?
Christina dù sao chỉ là một cô bé ra đời chưa sâu, trong lĩnh vực hacker tuy nàng có thể xưng vương, nhưng trong hiện thực nàng chẳng khác gì một cô bé tuổi trung học bình thường. Nàng vui vẻ nở nụ cười, nhìn Tần Mục gật đầu nói:
- Tần tiên sinh, ngài có thể gọi tôi là Tina.
Tina là tên thân mật của Christina, điều này nói rõ nàng có ấn tượng rất tốt với Tần Mục, thậm chí bị lời nói của hắn làm hấp dẫn.
- Thật vô cùng vinh hạnh.
Tần Mục đương nhiên tiếp nhận, lập tức nói:
- Tina, quốc gia của tôi thần bí mà ưu tú, có được nền văn hóa vô cùng cổ xưa, có lẽ cô sẽ rất thích cũng nói không chừng. Dưới ánh mặt trời đại lục, tràn ngập gió xuân ấm áp.
Tina nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia ánh sáng, đặt dao nĩa lên bàn, dùng khăn lau miệng nói:
- Anh cũng không khác gì những người đó, vẫn muốn tôi phục vụ cho các người đúng hay không. Kỳ thật tôi chán ghét máy tính, chán ghét ngôn ngữ máy tính, chán ghét những con số 1 hay 2!
Nàng nở nụ cười, nói:
- Đáp án như vậy không biết Tần tiên sinh có hài lòng hay không?
Thuyết phục không thuận lợi ah! Trong lòng Tần Mục tự nhủ thầm, bưng ly rượu nói:
- Tự do luôn có sự trả giá, không phải sao?
Nói xong Tần Mục ra dấu bằng mắt cho Vân Băng, đứng dậy, thoáng khom người với Tina:
- Tạm biệt, K!
Vân Băng giống như một tượng gỗ, đến đây ngồi xuống, ăn hết lại đi, thẳng tới khi bị Tần Mục kéo vào trong thang máy mới căm giận nói:
- Tần Mục, anh bày trò gì đây, có kiểu nói chuyện như anh sao? Lúc Trung văn lúc Anh văn, sau này gặp phải loại chuyện như vậy đừng gọi em đi cùng!
Tần Mục cười ha ha, vuốt nhẹ mũi Vân Băng, cười nói:
- Nếu muốn ở bên ngoài mua một hòn đảo nhỏ sinh sống, chỉ sợ không học tập thêm vài môn ngôn ngữ thì muốn khai thông trao đổi thật khó khăn.
Vân Băng trợn mắt xem thường, không thèm để ý lời Tần Mục, mà chỉ truy hỏi hắn nói gì với Tina. Tần Mục thuật lại cho nàng nghe qua một lần, Vân Băng nhất thời tức giận đánh hắn, nói:
- Làm gì có kiểu đàm phán như anh vậy, trực tiếp đem điểm mấu chốt đều nói ra, không lưu chút đường sống cho mình.
Tần Mục cười lắc đầu, nắm lấy đầu vai Vân Băng, nói:
- Chẳng lẽ em còn nhìn không ra sao? Nàng vẫn chỉ là một nhi đồng, dùng phương thức kinh doanh nói chuyện với nàng chính là vũ nhục nàng, cũng là vũ nhục bản thân chúng ta.
Trong gian phòng dùng cơm vừa rồi, ngón tay Tina lướt qua máy tính, dừng lại hình ảnh trên gương mặt của Tần Mục, trong loa phóng thanh truyền ra thanh âm chân thành của hắn: “Nàng vẫn chỉ là một nhi đồng”.
Rời khỏi cao ốc Đế Quốc, Tần Mục vỗ vỗ Will đang ngủ gật trong xe, gọi hắn đưa mình đi dạo Vatican, nếu đã đến nơi này mà không đi tham quan, thật sự là quá mức lãng phí.
Will đối với hành vi của vị chủ tịch này thật sự vô cùng khó hiểu, nhưng Ruth đã nhắc nhở, dặn dò hắn chiêu đãi tốt cho Tần Mục, vì vậy hắn không dám chậm trễ.
Xe vừa rời khỏi cao ốc Đế Quốc, Tina đã gọi điện cho Will. Tần Mục cầm điện thoại, bên trong truyền vào thanh âm như chuông bạc của Tina:
- Nếu anh có thể đưa tôi đến quốc gia của anh, thì hãy đến nói chuyện với tôi đi.