Thanh Quan
Chương 865 : Tiểu Nhạc Đệm (2)
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Căn cứ theo phỏng chừng của Chu Tiểu Mai, động tác của họ sẽ bắt đầu không lâu nữa.
Tần Mục nhận được tin tức này, càng thêm tin chắc kinh nghiệm của mình, dặn Chu Tiểu Mai phải thật cẩn thận, mục tiêu của nhóm người Soros bắt đầu từ Thái Lan, sau khi biến hệ thống tài chính của Thái Lan hỏng mất, sẽ lan tràn khắp Châu Á. Hắn đưa ra chỉ thị, một khi phát hiện bọn họ tấn công quốc nội, tập đoàn tài chính Hoa Hạ phải dốc hết toàn lực ngăn cản âm mưu này thực hiện được.
Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục bàn xong chính sự, đang nhẹ nhàng bày tỏ một ít lời cảm tình, đúng lúc này Vân Băng tỉnh lại. Nghe Vân Băng không ngừng hỏi thăm, hắn nói:
- Có một người bạn bên Nhật có không ít nhà lầu bên kia, anh gọi nàng bán hết toàn bộ.
Vân Băng nghi ngờ hỏi:
- Vì sao lại bán lúc này? Em nghe vài người bạn nói, kinh tế bên Nhật phi thường khả quan, cổ phiếu không ngừng tăng lên, bất động sản còn có không gian tăng cao, lúc này ra tay không khỏi có chút nóng vội.
Tần Mục lắc đầu giải thích:
- Nếu còn không bán sẽ phải lưu trong tay thời gian rất lâu, không có lợi nhuận, cần gì nắm giữ đây? Không ra một tháng chỉ sợ ngay cả tiền vốn cũng không lấy lại được.
Vân Băng thông minh đến mức làm Tần Mục phải có chút ghen tỵ, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Ý của anh là, cả kinh tế của Nhật cũng bị hỏng mất?
Tần Mục khẳng định gật đầu, dứt khoát nói:
- Không chỉ có Nhật Bản. Thái Lan, Nhật, Malayxia, Indonexia, những quốc gia đang phát triển đều có hệ thống kinh tế thật yếu ớt, mà khi bọt nước nền kinh tế bắt đầu rung chuyển, sẽ có người chủ nghĩa cơ hội cầm lên con dao bén nhọn đem những bọt nước này đâm thủng.
Tần Mục cười một tiếng, như có ám chỉ nói:
- Có lẽ anh cũng có thể xem như một thành viên trong những kẻ chủ nghĩa cơ hội kia.
- Anh cứ thể hiện đi, sau lưng trúng vài cú đánh rồi, để em xoa cho.
Tần Mục không nhận ý tốt của nàng, dùng chân đá đá tên cầm đầu, hỏi:
- Bưu ca của các anh là nhân vật nào đây, nói nghe một chút, danh khí thật ngưu ah.
Tên cầm đầu ôm ngực kêu to:
- Đại ca lão tử tên Đan Bưu, nếu mày đủ gan thì ở chỗ này chờ, lão tử gọi điện cho người tới, tấu tên tôn tử như mày!
Đan Bưu? Tần Mục nghe tên này thật quen, cân nhắc một chút, mới nhớ đoạn thời gian trước hắn tìm người giáo huấn dượng của Dương Yết một lần, chỉnh cho dượng của Dương Yết phải cầm ít tiền xám xịt chạy trở về Bắc Liêu phụng dưỡng người già. Khóe môi Tần Mục hiện ra nụ cười, gật đầu nói:
- Được, tôi ở chỗ này chờ.
Còn có người ngu ngốc như vậy! Chẳng những mấy tên lưu manh sửng sốt, ngay cả ông chủ quán cũng ngây người, dù là Vân Băng cũng cảm thấy Tần Mục có chút không bình thường. Nàng kéo cánh tay Tần Mục, nhỏ giọng nói:
- Anh không muốn sống sao, cho dù anh đánh được, nhưng đánh thắng một đám người sao? Em nghĩ nên báo công an đi.
Tần Mục khoát tay nói:
- Không có việc gì, anh nhận thức Đan Bưu.
Nói xong hắn lấy di động bấm dãy số, đặt bên tai tên lưu manh cầm đầu, mang theo chút dáng tươi cười tà ác nói:
- Tôi còn có số điện thoại của Đan Bưu đâu, anh nói với hắn đi.