Thanh Quan
Chương 867 : Tần Lão Gia Tử Phải Xuất Thủ (1)
Ngày đăng: 14:06 19/04/20
Tần Mục thấy hắn không biểu lộ thái độ, không khỏi nở nụ cười, nói:
- Anh nha, trong lòng khẳng định không phục, rõ ràng đã đánh tiểu Tạp Mao kia một trận, con người của tôi dù sao cũng nên đại nhân có đại lượng, mắt nhắm mắt mở là cho qua việc này có phải hay không?
Bị Tần Mục nói đến trong lòng, Đan Bưu vội vàng lau mồ hôi lạnh.
Tần Mục thở dài, chỉ chỉ cục gạch trên mặt đất, như có ám chỉ nói:
- Cục gạch này không vỡ, đôi mắt tôi không mù, anh dùng nó đập hắn, khổ nhục kế?
Đan Bưu biết không nói chuyện không được, cắn răng:
- Tần đại thiếu, thanh danh của tôi không phải do mình kiếm tới, là nhờ các huynh đệ chống đỡ lên. Tuy rằng bọn hắn đắc tội Tần đại thiếu, nhưng ngài cũng không có bao nhiêu tổn thất, tôi đã đánh gãy hai xương sườn của tiểu tử kia, tiền thuốc men phải do tự mình đào.
- Cái gì, anh nói cái gì!
Tần Mục vỗ bàn không chịu bỏ qua, chỉ vào mũi Đan Bưu mắng:
- Đan Bưu, tôi đã nói với anh, đừng không biết mình nặng mấy cân lượng, chút đồ chơi này của anh, ở trong mắt tôi cái rắm cũng không phải. Muốn gọi nhịp với tôi có phải hay không, anh còn chưa đủ tư cách!
Lời này của Tần Mục vô lại mười phần, khiến Vân Băng vô cùng rung động. Có đôi khi ôn văn nho nhã, có đôi khi như lăn lộn nhiều năm, rốt cục Tần Mục là người ra sao, tâm tư Vân Băng hoàn toàn nằm trên người hắn, rốt cục chuyển không lối thoát.
Đan Bưu kiên cường gật đầu, hồi đáp:
- Tôi là dựa vào chư vị thiếu gia kiếm ăn, nhưng thằng nhóc kia là theo chân của tôi, nếu Tần đại thiếu có gì không hài lòng, là giết là chém tôi chịu!
Mọi việc đều đã quyết, Đan Bưu vẫn cứng rắn nhận về mình, Tần Mục cười lạnh một tiếng, nói:
Ông Văn Hoa xì một tiếng khinh thường, cả giận nói:
- Không thích gặp mẹ hay sao đây?
Tần Mục thè lưỡi, đã hai mươi bảy tuổi còn mang theo bộ dáng trẻ con, nhất thời khiến Ông Văn Hoa đỏ mắt, tháo kính râm xuống lau lau mắt mình.
Tần Mục cười nói:
- Mẹ, gió thổi cát rơi trong mắt hay sao?
Ông Văn Hoa bật cười, vừa tức vừa hờn nói:
- Thật không biết tính tình con giống ai, sao lại có bộ dáng như vậy.
Hai mẹ con cười cười nói nói, ngoài phi trường đã sớm có xe đến đón, là năng lượng của chi nhánh tập đoàn tài chính Hoa Hạ trong thủ đô. Lúc này Ông Văn Hoa mới nói với Tần Mục, chuẩn bị định cư tại thủ đô, mấy năm nay sẽ không đi đâu, chỉ lo chăm sóc cháu trai.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Chỉ sợ ông nội không cho mẹ làm như vậy, cả ngày mẹ chăm sóc cháu trai, không phải tước đoạt niềm vui của ông sao?
Tần Mục lái xe đi trước dẫn đường, đưa Ông Văn Hoa đến ngôi nhà mới mua. Hoàn cảnh u tĩnh khiến Ông Văn Hoa rất thích, khen ngợi Tần Mục thật biết làm việc.
Sau đó hai mẹ con đến Tần gia đại viện. Ông Văn Hoa mua chút quà cho lão gia tử, nhưng còn bị lão gia tử cằn nhằn một trận mới phất tay cho bà đến Hàn gia thăm con dâu.
Tần Mục vốn định đi theo xem, nhưng bị lão gia tử gọi lại, xem ra ông có chuyện cần nói, chỉ sợ có quan hệ tới Hàn gia. Hiện tại Hàn Đại Bình đã có động tác, lão gia tử không phải không biết, bên quân khu nếu có chút dị động sẽ dẫn dắt tầm mắt của lão nhân gia.