Thanh Quan

Chương 891 : Cây Đinh Cứng Rắn (1)

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


Tần Mục cười nói:



- Người không có dã tâm thì sẽ không làm quan. Trương khu trưởng, tôi cũng không muốn nhìn thấy chị không lý tưởng như vậy đâu.



Những lời này của Tần Mục đồng dạng bại lộ dã tâm của hắn, khu Hoàng Dương muốn nuốt khu Phổ Thượng, đem vị bí thư đảng ủy như hắn để vào đâu? Trên thực tế, khu khai phát bởi trực thuộc quản lý của thành phố, khu trưởng kỳ thật là người đứng đầu chân chính, bí thư đảng ủy đặt giữa thành ủy cùng khu trưởng phi thường xấu hổ. Tuy đảng chính tách biệt, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, nếu chỉ mạ vàng đi trình tự một chút, bí thư đảng ủy vẫn phi thường thích hợp.



Trương Thúy nở nụ cười, nói:



- Tần bí thư, những lời này do chính ngài nói ra, nếu xảy ra chuyện ngài phải khiêng giúp.



Tần Mục cũng hừ một tiếng, như có ám chỉ nói:



- Có thể xảy ra chuyện gì, thống lên trời sao? Cho dù là thống lên trời, cũng tự nhiên có người chống đỡ tới, không có gì đáng phiền não.



Những lời này nói ra khí phách mười phần, xem như hoàn toàn cho Trương Thúy quyền lực tự chủ. Đối với Trương Thúy mà nói, Tần Mục vẫn luôn là lãnh đạo của nàng, có những lời này của hắn, nàng đắc ý ra dấu bằng mắt với chồng.



Lưu Đại Hữu thè lưỡi, thủ đoạn lấy quyền lực của vợ mình thật là không tầm thường, hắn làm sao cũng không nói ra được lời này. Cục công an trong khu cũng chỉ có hơn hai mươi người, hắn là cục trưởng, so sánh với lúc ở Bắc Liêu thiếu thật nhiều uy phong. Nhất là những công an nơi này bị cư dân bản địa làm mất hết tính tình, đánh không được mắng cũng không xong, có một lão thủ trưởng nhìn chằm chằm, bọn hắn không dám vươn chút cánh. Lưu Đại Hữu ở đây có chút uất ức, nghe Trương Thúy lấy được quyền lực, ánh mắt vừa chuyển, nói:



- Tần bí thư, vậy tôi cũng có thể đâm thủng trời không?



Tần Mục cười cười nhìn hắn, nói:



- Tình huống hệ thống công an nơi đây tôi không hiểu biết lắm, nếu anh cảm thấy được có người giúp anh chắn được lỗ thủng, cũng có thể lên thôi.




Tới bảy giờ, từ cửa lớn nhìn vào trên lầu đã có người xuất hiện, là một thanh niên mặc quân trang. Hắn cầm đồ vật gì trong tay, nói gì đó, mọi người ngoài cửa nghe một trận tạp âm truyền ra từ máy điện tử cài bên cửa.



Biểu tình của mọi người nhất thời khẩn trương, có thể gặp mặt lão thủ trưởng hay không phải xem câu hỏi như thế nào.



Mà vị này cũng thật kỳ quái, lẽ ra người già cần tu thân dưỡng tính thì cần yên tĩnh càng tốt, nhưng ông lại thích cùng người khác nói chuyện phiếm, đúng là một nhân vật kỳ dị.



Bên trong máy điện tử ồn ào vài tiếng, sau đó truyền ra một thanh âm già nua:



- Quân sự nước ta có địa vị gì trên thế giới?



Vấn đề này thật sắc bén, có ai không hi vọng quốc gia của mình mạnh mẽ. Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc trả lời là hàng đầu thế giới, sau Mỹ Nga. Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu nhìn nhìn Tần Mục, cũng có đáp án như vậy.



Tần Mục suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:



- Luận thực lực quân đội, Trung Quốc có số lượng ưu thế hơn Mỹ Nga, nhưng nếu nói thực lực tổng hợp, quốc nội trước mắt chỉ có trình độ trung du trên thế giới, nhất là tin tức điện tử cùng kỹ thuật thao tác vô tuyến, lạc hậu hơn trình độ thế giới một mảng lớn.



Tần Mục vừa nói xong, Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc liền lộ ra ánh mắt khinh thường. Người trẻ tuổi này không biết thu liễm, đối mặt lão thủ trưởng cũng dám nói như vậy, thật sự là mới ra đời không sợ hổ. Với lời vừa rồi, mơ hồ có ý tứ miệt thị quân đội quốc gia, nói không chuẩn hiện tại lão gia tử còn đang tức giận.



Bên trong máy điện tử trầm mặc hồi lâu, nói:



- Câu hỏi thứ hai, sau này thế giới chiến tranh, cần lấy phương hướng nghiên cứu gì nhất?